Kỷ Tú Niên: "Chu Lang, cô đừng kiếm chuyện vô cớ nữa."
Chu Lang hỏi ngược lại: "Tôi có sao?"
Kỷ Tú Niên cuối cùng cũng nhận ra Chu Lang đang cố tình: "Sáng sớm tinh mơ, cô rảnh rỗi đến mức bày trò đùa dai thế à?"
Chu Lang nheo mắt, nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Cô giận rồi à? Sao mà dễ chọc thế? Đùa một chút thôi mà, cô nghiêm túc quá đấy giáo sư Kỷ, nhạt nhẽo thật."
Một bên môi của Kỷ Tú Niên vẫn còn tê rần, nàng bất giác mím chặt: "Tôi nhạt nhẽo đâu phải mới ngày một ngày hai, hôm nay cô mới biết sao?"
Chu Lang "ừ" một tiếng: "Đúng vậy, mỗi lần nhận thức về sự nhạt nhẽo của cô lại được làm mới."
Kỷ Tú Niên mở máy tính lên: "Còn chuyện gì nữa không?"
Trên mặt nàng gần như chỉ thiếu viết mấy chữ "xin hãy tránh xa tôi ra".
"Giận thật rồi à?"
"..."
Chu Lang lại cười đầy thiện chí: "Đừng giận nữa mà, nếu giận thật thì tôi xin lỗi cô, được không?"
"Chu Lang," Kỷ Tú Niên gọi thẳng tên cô, "Cô rảnh lắm à?"
Chu Lang vậy mà lại gật đầu thật: "ừ."
Kỷ Tú Niên: "..."
"Thôi được rồi," Chu Lang đột nhiên đổi chủ đề, nói một cách cực kỳ nghiêm túc, "Đôi khuyên tai hôm nay của cô xinh lắm, nhưng tôi thấy ngọc trai là hợp với cô nhất."
Đây là lần thứ hai cô nhắc đến đôi khuyên tai, như thể đang ngầm ám chỉ điều gì đó.
Kỷ Tú Niên dường như nhận ra điều gì, bèn ngước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-anh-nhin-van-nam-co-hai-thon-quang/2910872/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.