Ngượng chín cả người, Kỷ Tú Niên rầu rĩ nói một câu: "Không được cười nữa."
Chu Lang nén cười: "Được rồi."
Cô tắt đèn trần, chỉ để lại một ngọn đèn tường hắt ra ánh sáng dịu nhẹ. Chu Lang đưa lại điện thoại cho nàng, rồi vén chăn, tựa lưng vào đầu giường ngồi xuống.
"Niên Niên..."
"Ừm, sao thế?"
Chu Lang ngập ngừng: "Không có gì đâu. Nếu chị mệt thì nghỉ ngơi trước đi, em xem tin tức một lát."
Tạm thời cô vẫn chưa muốn hỏi nàng về chuyện bệnh tật.
Chu Lang tựa vào đầu giường, bắt đầu lướt xem tin tức tài chính kinh tế.
Ánh đèn hắt lên một bên gương mặt cô, làm nổi bật những đường nét rõ ràng. Đôi môi cô mím chặt, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.
Kỷ Tú Niên ngẩn ngơ nhìn cô một lúc.
Nàng không hề thấy bất ngờ, cũng không làm phiền cô, chỉ lặng lẽ lấy cuốn sổ tay công việc luôn mang theo bên mình ra. Nàng có thói quen ghi lại những mảnh cảm hứng vụn vặt mọi lúc mọi nơi, và trước khi ngủ thường sẽ ngồi viết viết vẽ vẽ, cứ một thời gian lại sắp xếp chúng lại một cách tập trung.
Kim đồng hồ chỉ mười giờ.
Chu Lang ép mình phải dán mắt vào bản tin suốt cả đêm, nhưng trong đầu cô cứ luẩn quẩn mãi những lời của Giang Uý, rằng sức khỏe của Kỷ Tú Niên vốn không tốt.
Xem tin tức xong, cô nhắn trợ lý lên mạng tìm thông tin phòng khám của chuyên gia. Khi người trợ lý hỏi cô muốn đặt lịch ngày nào, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-anh-nhin-van-nam-co-hai-thon-quang/2910922/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.