Ánh mắt Bạch Diệc Phi kiên định hơn rất nhiều.
“Cứ giải quyết Liễu Chiêu Phong trước đã”, trước đó anh và Liễu Chiêu Phong vẫn còn món nợ, cộng với chuyện gã làm với Long Linh Linh và Lý Tuyết hôm nay đều khiến Bạch Diệc Phi cảm thấy không nên để kẻ này sống trên thế giới này được nữa.
…
Trong phòng nghỉ của biệt thự Hải Cảnh, sau khi vào nhà thì Liễu Chiêu Phong nổi nóng: “Các người có ý gì vậy?”
“Cứ dễ dàng thả cho Bạch Diệc Phi đi vậy sao?”
Diệp Hoan nhìn Liễu Chiêu Phong, phẫn nộ nói: “Đồ ngu”.
“Mẹ kiếp…”, Liễu Chiêu Phong bị khích cho bực tức, lúc này muốn ra tay đánh Diệp Hoan.
Vương Lâu kịp thời đi lên trước nắm chặt lấy Liễu Chiêu Phong, nói: “Cậu bình tĩnh chút”.
Liễu Chiêu Phong buông Vương Lâu ra, nói: “Tôi bình tĩnh? Bình tĩnh cái quái gì. Rõ ràng là có cơ hội tốt xử lý Bạch Diệc Phi rồi, thế mà các người lại nói giúp hắn”.
“Sao, các người hối hận rồi à?”
Vương Lâu thản nhiên nói: “Không phải là hối hận mà là bù đắp”.
“Bù đắp?”, Liễu Chiêu Phong nói với vẻ không hiểu: “Bù đắp cái gì?”
Vương Lâu không đáp lại mà hỏi: “Tôi muốn biết là ai đã báo cảnh sát?”
Nói xong, Phùng Tiên Tiên cúi đầu trả lời: “Là tôi…”.
Cô ta không biết tại sao không thể báo cảnh sát được. Nhưng khi nhìn thái độ của Diệp Hoan, biết gã nổi nóng nên cô ta mới cúi đầu xuống, sợ gã nói cô ta.
Diệp Hoan sau khi nghe thấy lời này thì mắng: “Ngu xuẩn”.
Phùng Tiên Tiên có chút tủi thân, nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-buoc-len-tien/2672824/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.