Bạch Diệc Phi mau chóng vứt đống gạch sang một bên.
Thân thể nhỏ nhắn của Tùng Lệ Tư dần hiện ra trước mắt anh.
Bạch Diệc Phi thấy Tùng Lệ Tư đang mặt trắng bệch, cả người cô ta run rẩy thì thở phào nhẹ nhõm.
Anh bước đến định ôm cô ta ra nhưng nửa người dưới Tùng Lệ Tư bị gạch đè lên, anh vừa di chuyển thì cô ta đã cau mày, yếu ớt nói: “Đau…”
Bạch Diệc Phi lập tức dừng lại, sau đó nhẹ nhàng an ủi: “Cô cố chịu, tôi sẽ đưa cô ra, không sao đâu”.
Nhưng Tùng Lệ Tư lại nhìn anh, run rẩy nói: “Tôi muốn làm vợ anh…”
Bạch Diệc Phi bực mình: “Đây không phải lúc để cô gây sự!”
Vừa nói anh vừa dỡ mảng gạch trên chân cô ta ra.
Mặt Tùng Lệ Tư trắng bệch: “Đau quá…”
“Nhịn một chút sẽ qua ngay thôi…”
Nhưng khi anh dỡ cả tảng gạch ra thì ngây người.
Y Vân vội chạy đến, nhìn thấy cảnh này cũng sững sờ.
“Đau quá…”, khuôn mặt Tùng Lệ Tư nhăn nhó. Cô ta đau đến mức túm lấy tay Bạch Diệc Phi, móng tay như muốn đâm rách da thịt anh.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại như không nhận ra, chỉ ngây ngốc nhìn cảnh trước mắt.
Phía dưới gạch vụn chỉ còn nửa người trên của Tùng Lệ Tư, nửa người dưới của cô ta đã nát bét, dạ dày lòi ra khỏi bụng.
Đầu óc Bạch Diệc Phi trống rỗng.
Tùng Lệ Tư vẫn cố chấp nhìn anh: “Thật muốn… Làm vợ anh…”
Giọng nói của cô ta càng ngày càng nhỏ, cuối cùng gần như không thể nghe được nữa.
Bạch Diệc Phi khom người ôm cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-buoc-len-tien/2673452/chuong-1015.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.