Xuyên qua tấm thảm màu nâu đỏ, mở cánh cửa xám trắng đã bạc màu ra, họ
ngồi trong một căn phòng vừa quen thuộc lại xa lạ, những bức tường trắng bao
quanh, rèm cửa màu nâu khép lại, trong phòng chỉ có ánh sáng ấm áp chiếu vào.
Khi vào phòng, Tôn Minh Trì cởi áo sơ mi ra, mặc mỗi quần jean đi quanh
phòng.
Người Tôn Minh Trì hơi bẩn, còn có cả mùi mồ hôi, Trình Trục ngồi xa cũng có
thể ngửi thấy. Mặc dù không hôi lắm, nhưng lại khiến người ta mặt đỏ tai hồng,
cơ thể sục sôi, dưới rốn có nhúm lông tơ, nối liền với quần lót lộ ra ngoài mép
quần jean rộng rãi, đây đều là những thứ mà Trình Trục đã nhìn thấy nhiều lần,
cũng chạm vào rất nhiều lần.
Từ khi quyết định ở lại thôn, Tôn Minh Trì đã sống một cuộc sống rất cẩu thả.
Nhiều năm về trước, ấn tượng của Trình Trục về Tôn Minh Trì vẫn là một người
anh lớn trong trang phục giản dị, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy anh mặc âu phục
và giày da, giống như một người tài giỏi trong xã hội. Tuy nhiên bây giờ tất cả
đã hoàn toàn bị thay thế bởi quần cộc, áo phông và dép lê, nhìn thế nào cũng
giống hệt công nhân.
Trình Trục hỏi: “Bây giờ anh không mặc âu phục nữa à?”
“Cái gì?” Tôn Minh Trì sững sờ một lát, sau đó cười nhạo: “Mặc âu phục bốc
hàng hóa, chắc chắn mọi người sẽ coi anh là kẻ ngốc.”
Dừng một chút, anh nói thêm: “Em muốn xem à? Anh có thể mặc cho em xem.”
“Thật sao? “
“Giả đấy.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dong-xu-quyet-biet-tu/507610/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.