Nước sông ở thôn Đường vẫn trong vắt, dù ban ngày có nhiều trẻ con nô đùa và
tắm sông nhưng dòng chảy vẫn giữ được dáng vẻ lúc đầu, như thể tất cả sự bẩn
thỉu đã bị cuốn trôi.
Trình Trục ngồi trong đình nghỉ mát với một đám muỗi bay trên đỉnh đầu.
Tiếng vù vù khiến da đầu người ta ngứa ran, cô đứng dậy đi ra bờ sông, nhớ lại
chỗ Tôn Minh Trì đứng dưới sông năm ấy. Trình Trục cởi già, ngập ngừng duỗi
chân xuống, nhưng ngay khi vừa bước chân xuống đã bị kéo lên.
“Em muốn làm gì?” Tôn Minh Trì hơi dùng sức kéo cánh tay Trình Trục, sắc
mặt khá lạnh lùng.
Trình Trục chậm rãi đáp: “Dù sao cũng không phải nghĩ quẩn.”
Con sông này rất nông, vậy nên cho dù cô nhảy xuống cũng không chết đuối
được, nhưng có lẽ sẽ bất tỉnh vì đập vào mấy tảng đá dưới đáy sông.
Tôn Minh Trì lấy giày của cô, đưa cô ra xa bờ sông.
Anh đi giày giúp cô, Trình Trục không đi tất, ngón chân trắng hồng lộ rõ trong
đêm, Tôn Minh Trì lặng lẽ thu mắt lại, anh hỏi: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì
vậy?”
Sau khi xỏ giày vào, cô bình tĩnh nói: “Anh nói xem rốt cuộc chuyện năm đó là
như thế nào?”
“Chuyện gì cơ?”
“Còn có thể là chuyện gì nữa, là chuyện ba anh và mẹ tôi bỏ trốn với nhau.”
Tôn Minh Trì im lặng: “Chuyện này không có cách nói nào khác cả.”
Trình Trục chưa bao giờ nhận được câu trả lời chính xác cho vấn đề này, bởi vì
sự thật khách quan đã bị năm tháng chôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dong-xu-quyet-biet-tu/507612/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.