Cố Đan Nham vẫn còn nhớ rõ lúc đầu xuân năm nay, vì muốn tìm Hoàn Nhi mà đưa tiểu sư đệ xuống núi La Phù và đến Nga Mi, ấy cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy Lam Hạo Nguyệt. Để rồi đến khi cô gái dễ vui dễ giận này đến Lĩnh Nam, anh đã phát giác được sự khác thường. Thế nhưng Cố Đan Nham luôn nghĩ rằng, với bản tính của sư đệ, có thể tỉnh táo xử lý tốt việc này.
Nhưng anh đã sai rồi .
Từ khi anh và Trì Thanh Ngọc xuống núi lần nữa vì Lam Hạo Nguyệt, mọi chuyện đã từ từ lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Trong mưa gió, thậm chí Trì Thanh Ngọc còn đưa nàng rời đi, không muốn trở về thanh tu.
Để rồi đến ngày tuyết đầu mùa phủ trắng núi, chẳng biết Lam Hạo Nguyệt đi đâu, Trì Thanh Ngọc xa cách đã lâu bị để lại một mình trong tuyết trên núi hoang. Một đường kiếm lạnh lẽo trắng xóa đã hoàn toàn phá mất sự tĩnh lặng.
Kiếm thuật của sư đệ được luyện thành trong một thời gian dài. Vì mắt bị mù, Trì Thanh Ngọc ra chiêu nhanh, ác, không chừa đường sống, thế nhưng Cố Đan Nham lại không hề ngờ rằng, cũng có ngày mũi kiếm sắc bén kia lại là dùng cách thức ấy xẹt qua hai mắt Trì Thanh Ngọc.
Cổ kiếm bi thương rơi xuống, bên môi Trì Thanh Ngọc lại nhếch lên nụ cười thê lương, máu tươi đến gai mắt nhỏ xuống đất. Trong đất trời trắng xóa tuyết rơi, chàng ngã quỵ nặng nề, không một tiếng động.
Dù đã trải qua một thời gian dài, thế nhưng cảnh đó,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ho-sen-xanh-doi-trang-len/1850128/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.