Năm xưa, nhà ta phải nhờ cậy quan hệ với nhà họ Vương, lại bỏ ra một khoản bạc lớn mới đưa được Bình ca nhi nhập học. Nay nhà họ Vương đã không còn trông cậy được nữa, thì lại càng phải nắm chặt cơ hội này trong tay. Sao có thể nói nghỉ là nghỉ chứ?
Tiểu Mỹ nghe đến đó, mặt đầy vẻ tò mò.
“Ngươi nói cho ta biết, tại sao không chịu đến Bạch Lộc Thư Viện học nữa. Nói ra rồi, ta sẽ viết thư cho.”
Bình ca nhi cắn chặt răng, bướng bỉnh lắc đầu không nói.
“Ta sẽ tự nghĩ cách.”
Hắn xoay người bỏ đi, vừa bước ra được một nửa, thì đụng phải Cẩm Nguyệt đang cầm túi thơm đi tới.
“Đại ca ——”
Cẩm Nguyệt bất ngờ nắm chặt lấy cánh tay Bình Chương.
“Huynh nói với mẫu thân đi, kể hết cho người nghe, người sẽ không ép huynh nữa đâu.”
Bình ca nhi bật cười lạnh lẽo:
“Nói thì sao? Ta vẫn là quá ngây thơ. Trong mắt họ, mọi chuyện đều không quan trọng bằng tiền đồ của nhà họ Hạ.”
Cẩm Nguyệt lắc đầu:
“Không phải vậy! Nếu thật sự không màng sống c.h.ế.t của chúng ta, thì họ đã gả muội vào nhà họ Vương rồi, còn cần đoái hoài gì nữa?”
Bình ca nhi nói:
“Tình cảnh của muội khác ta. Muội mà gả cho Vương Văn Xương – cái tên cầm thú ấy – e rằng sẽ mất mạng. Còn ta… chẳng qua là chịu nhục mà thôi.”
Tiểu Mỹ chen ngang:
“Bị nhục gì cơ? Trong thư viện có người bắt nạt ngươi à?”
Bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ke-tien-nhan/2746837/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.