Ngu Hạo Dương mơ một giấc mơ.
Trong mơ, có chiếc đèn trần thiếu một góc sáng chói mắt, căn phòng riêng ồn ào, náo nhiệt trong nhà hàng, và người đang quay lưng về phía hắn khóc nức nở.
Người đó bước về phía hắn, ôm chặt lấy hắn. Ngu Hạo Dương còn chưa kịp phản ứng thì người đó đã buông tay, vội vàng chạy ra khỏi phòng. Ngu Hạo Dương mở cửa đuổi theo, bên ngoài tối đen như mực, không nhìn thấy một tia sáng nào, hắn chạy một mạch về phía trước, nhưng vẫn không tìm thấy người kia, ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn rõ.
Hắn không biết đó là ai, nhưng theo bản năng, hắn biết mình không thể để người đó rời đi. Ngu Hạo Dương há miệng muốn gọi, nhưng lại không thể phát ra tiếng. Càng cố gắng thì càng không thể nói được, hắn lo lắng đến mức muốn khóc, nước mắt còn chưa kịp rơi thì hắn đã tỉnh giấc.
Vài giây đầu sau khi mở mắt ra, Ngu Hạo Dương không biết mình đang ở đâu, cơ thể mệt mỏi vì giấc mơ vừa rồi, ý thức dần dần trở lại. Bên cạnh hắn có người đang quay lưng về phía hắn, ngủ rất say.
Ngu Hạo Dương xoay người lại, nhẹ nhàng kéo người đó vào lòng, thở phào nhẹ nhõm như thể vừa thoát khỏi cơn ác mộng.
Tối hôm trước, hắn một mình đứng trên ban công nhà Phương Gia Dật, nghĩ đến rất nhiều kết cục bi quan cho mối quan hệ của hai người, vậy mà đêm nay, hắn đã được ôm người đó vào lòng, cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Khi nghe Phương Gia Dật nói rằng cậu đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-la-thu-tinh-phuc-bai/507560/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.