Trước nay tác phong của Giang Lam Sinh luôn ngả ngớn, là người cao ngạo. Mang thân phận hoàng thân quốc thích, không chịu được nỗi khổ nhân gian nên suốt một thời gian rất dài, hắn ta luôn treo một câu cửa miệng thế này: “Phú quý mà bất nghĩa, với ta như mây trôi”.
Tức là với tiền tài, với quyền thế, hắn ta luôn điềm tĩnh ung dung.
Trên thực tế, con người ta khó mà phân biệt rõ ràng giữa nhân nghĩa và phú quý như công tử Giang. Hầu hết phỉ nhổ tiền tài và quyền uy chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển của kẻ trên cao.
Lúc Giang Lam Sinh tận mắt thấy cung Mộ Tuyết bị huỷ diệt đã hiểu được đạo lý này.
Thời gian bất đắc dĩ trải nghiệm nỗi khổ của dân sinh khiến công tử Giang bớt phóng túng lại. Lúc hắn ta theo cha lao nhanh trở về kinh thành, ông Giang còn an ủi hắn:
– Diệt cung Mộ Tuyết quả thật là ý của thánh thượng, nhưng không muốn diệt thê thảm như thế. Song nếu không làm vậy thì chẳng còn cách nào khác. Người trên cao làm việc tuyệt đối không thể vì nhỏ mất lớn. Con phải nhớ cho kỹ.
Công tử Giang trầm mặc cắn môi gật đầu.
Ông Giang thấy dáng vẻ ấy của Giang Lam Sinh thì than thở mãi, sau khi về kinh còn cố ý tìm Nam Cửu Dương cùng mượn rượu giải sầu.
Ông ấy cho rằng mình không nên dẫn Giang Lam Sinh theo lúc diệt cung Mộ Tuyết. Cứng quá dễ gãy là nói đến kẻ kiêu ngạo ngả ngớn như Giang Lam Sinh. Người kiểu này quá cá tính, rất dễ gặp vết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-mau-xuan/151373/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.