Lên tới trấn, ba người liền tách nhau ra, Diệp Khê đi đến tiệm vải bán khăn tay, Lý Nhiên đến cửa tiệm hương liệu, còn Ly ca nhi thì phải ra phố dựng sạp bán rau.
Họ hẹn sẽ họp mặt ở cổng thành trước giờ trưa, rồi tạm biệt nhau.
Diệp Khê xách giỏ đi vào tiệm vải, ông chủ ở đó nhận ra cậu vì trước đây từng mua khăn tay thêu của Diệp Khê, tay nghề thêu ấy quả thật rất tốt, tiểu thư nhà giàu trong trấn đều thích, hoa văn cũng đẹp, lại có cả thương lái mua khăn đem sang châu huyện khác bán, bán chạy vô cùng.
Thấy Diệp Khê đến liền cười nói: “Dạo này không thấy phu lang đến, ta còn đang nghĩ không biết bao giờ cậu lại ghé.”
Diệp Khê mỉm cười đáp: “Trong nhà việc đồng áng nhiều, không rảnh tay, nên chậm một thời gian mới đến được.”
Nói rồi đưa giỏ khăn tay cho chưởng quầy, hoa văn trên mỗi chiếc khăn đều khác nhau, là Diệp Khê thuê dựa theo các loài hoa dại trên núi.
Chưởng quầy nhận lấy rồi lần lượt xem xét kỹ, hài lòng gật đầu: “Hoa văn của phu lang đẹp thật, cô nương và ca nhi đều thích kiểu sinh động như thế này, chỉ tiếc là số lượng ít quá, không bao lâu lại bán hết.”
Diệp Khê nói: “Tôi là dân miền núi, cũng không trông vào việc thêu thùa để sống, vẫn là ruộng đồng và bếp núc quan trọng hơn, chỉ có thời gian rảnh mới thêu được mấy cái này.”
Chưởng quầy liền thu khăn tay, từ trong quầy đếm ra hai thỏi bạc vụn cùng ít tiền đồng: “Phu lang đếm lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ngay-ba-bua-phan-nam/2785258/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.