Về đến nhà, Lâm Tướng Sơn liền bắt tay vào việc xây lò đất. Dùng số gạch còn dư từ lần xây chuồng heo trước, hắn dựng một cái lò đất hình vuông cao ngang người, chỉ chừa lại một cửa nhỏ, bên ngoài lại dùng gạch xây thêm một vòng nữa. Sau đó, từng bó củi được xếp dựng đứng vào trong lò.
Lâm Tướng Sơn trét bùn vàng bịt kín cửa nhỏ, chỉ để lại một lỗ thông khí làm lối thoát khói.
Diệp Khê chưa từng đốt than bao giờ, trong thôn người ta đều chặt củi rồi đốt trực tiếp cho tiện, khỏi cần bước này. Cậu tò mò ngồi dưới mái hiên, nhìn Lâm Tướng Sơn ném miếng bùi nhùi đang cháy qua lỗ nhỏ vào trong, làm cháy đống củi bên trong.
Trong lò vang lên những tiếng nổ lách tách, nhưng vì bị đất che kín nên không thấy được ngọn lửa.
Lâm Tướng Sơn thấy phu lang nhìn chăm chú, liền cười nói: “Phải đốt hơn một canh giờ đấy. Khi đốt xong thì phải lấy ra phơi cho khô, lúc ấy mới thành loại than xanh bền lửa, vài cục là có thể đốt suốt cả đêm.”
Diệp Khê cảm thấy rất thú vị: “Thảo nào người trên trấn thích mua than về đốt, thứ này vừa nhẹ lại cháy bền, không tốn chỗ, mua một bao là dùng được lâu thật lâu.”
Lâm Tướng Sơn ngồi canh lò than, nói: “Cách này là anh học được ở Tây Dương châu. Bên đó than ngân ti vào mùa đông rất có giá, người bình thường không mua nổi, chỉ quan lại quyền quý mới dùng. Loại đó còn bền lửa hơn cả than này, lại không khói bụi, chỉ tiếc là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ngay-ba-bua-phan-nam/2785266/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.