Vài ngày sau thì tuyết lớn rơi, thôn Sơn Tú mới thật sự bước vào mùa đông, ban ngày cũng hiếm khi thấy bóng người qua lại.
Diệp Khê ngồi trong nhà chính thêu khăn tay. Ông chủ ở tiệm vải đã hỏi cậu mấy lần rồi, có còn thêu khăn tay nữa không, nói là có mấy tiểu thư nhà giàu đã đến tận nơi tìm mấy lần chỉ để hỏi mua khăn tay do Diệp Khê thêu, bảo là hoa văn đẹp mắt lắm. Vừa hay giờ đã sang đông, không tiện ra ngoài, Diệp Khê bèn ở yên trong nhà thêu khăn.
Lâm Tướng Sơn thì đang đốt than trong sân, trên người mặc áo bông mới do Diệp Khê may, bên trong nhét đầy bông, chẳng thấy lạnh chút nào.
Thời gian qua, hắn lên núi chặt củi rồi đốt thành than, giờ đã chất được hơn mười gánh đầy trong hầm, dùng đến tận tháng Tư năm sau khi vào xuân cũng không hết.
Lúc này đã là giờ Tỵ, gần đến trưa, trời vẫn mù mịt chẳng thấy mặt trời, mà tuyết cũng không rơi, nhìn cứ thấy bức bối trong lòng.
Diệp Khê nhìn ra sân, nói: “Hôm nay thật sự là tiết đại tuyết hả chồng?”
Lâm Tướng Sơn đang trông lò đất, ừ một tiếng: “Trong bếp có treo hoàng lịch, trên đó viết hôm nay đúng là tiết đại tuyết.”
Hoàng lịch là thứ do triều đình ban hành mỗi đầu xuân, do Khâm Thiên Giám quan sát nhật nguyệt tinh tú để định ra bốn mùa hai mươi tám tiết khí. Dân làm nông thì dựa vào hoàng lịch mỗi năm để gieo trồng khai khẩn, vì vậy nhà nào cũng đều có một cuốn.
“Thật kỳ lạ, tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ngay-ba-bua-phan-nam/2785268/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.