🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vào đến cửa, Lâm Tướng Sơn phủ sạch tuyết bám trên người rồi thay một chiếc áo khác. Diệp Khê mang quần áo bị ướt ra hong bên bếp lò, sau khi thu dọn xong xuôi lại vào bếp nấu một chén trà gừng đường đỏ, cho thêm vài lát gừng tươi để sưởi ấm, xua tan khí lạnh.

Lâm Tướng Sơn uống một chén lớn, thân thể cuối cùng cũng bắt đầu ấm lên, trong căn phòng ấm cúng, khí lạnh trên người cũng dần tản đi.

“Trấn trên có đông người không anh?” Diệp Khê hỏi.

“Trời lạnh lại còn tuyết rơi, người trên trấn không nhiều. E là phải mấy hôm nữa, sang tháng Chạp mới đông đúc. Phiên chợ Tết cũng định vào tháng Chạp rồi.”

“Than củi bán chạy không?”

Lâm Tướng Sơn lấy từ trong ngực ra ba xâu tiền, khiến Diệp Khê giật cả mình.

“Năm nay tuyết lớn đến sớm, lại lạnh hơn mấy năm trước. Nhiều nhà trên trấn chưa kịp trữ than, anh vừa gánh lên đến trấn thì đã có không ít người bu lại hỏi mua. Giá cũng cao hơn mọi năm, năm ngoái chỉ tám văn một cân, hôm nay đã lên đến mười lăm. Anh còn đi dò giá ở mấy cửa hàng, họ bán đến tận mười tám văn. Anh nghĩ bán rẻ hơn một chút thì dễ bán hơn, mấy đồng ấy cũng chẳng đáng gì.”

Diệp Khê ôm lấy xâu tiền nặng trĩu, không dám tin vào mắt mình: “Bán hết thật rồi ư? Vậy chẳng phải than trong hầm nhà mình đều là tiền cả sao?”

Lâm Tướng Sơn cười nói: “Hiện giờ tuyết lớn, nghe nói quan đạo bị chặn, than từ ngoài chưa vào được, anh phải tranh thủ thời gian này bán nhanh, nhà mình có thể tích cóp được một khoản tiền kha khá.”

Nghe vậy Diệp Khê vui mừng khôn xiết: “Không uổng công mình vất vả một trận rồi! Nhà ta giờ cũng khá lên không ít! Vậy thịt muối của anh cả bán có được không?”

“Cũng bán được. Cửa hàng thịt trên trấn bán mắc hơn thịt của anh cả, mùi vị cũng không bằng chị dâu làm. Mấy thím với ca nhi đi chợ đều đến hỏi, có người còn mua về ăn thử. Nếu thấy ngon, lần sau họ sẽ tiếp tục tới tìm anh cả mua nữa.”

Diệp Khê nghe vậy cũng yên tâm, xem ra bao công sức của mọi người đều không uổng phí.

Hai người trò chuyện một lúc rồi bưng nồi lên giường sưởi cùng nhau ăn tối. Măng tươi và thịt muối mềm tan trong miệng, Diệp Khê còn cho thêm chút váng đậu vào, miếng váng đậu hút đầy nước súp, ăn còn ngon hơn cả thịt.

Một chén thịt, một chén canh, ăn cùng cơm trắng đúng là ngon vô cùng.

Ăn xong cơm, Diệp Khê mang mứt bí đao hôm nay làm ra cho Lâm Tướng Sơn nếm thử, quả nhiên, sau khi nếm xong hắn cũng hết lời khen ngợi.

Diệp Khê liền có chủ ý, đến khi phiên chợ Tết bắt đầu, cậu sẽ cùng Lâm Tướng Sơn lên trấn, Lâm Tướng Sơn bán than, cậu thì bán rau và mứt bí, thế là có thể thu được thêm một khoản tiền nữa.

x

Tiết tiểu hàn vừa qua, chính là tháng Chạp.

Vào ngày này trong tháng Chạp, người ta thường uống cháo Lạp Bát. Những năm trước, người trong thôn đều sẽ mang cháo Lạp Bát lên chùa thắp hương cầu phúc, nhưng năm nay tuyết rơi dày quá, đường núi khó đi, nên ít người lên chùa.

Tối hôm trước, Diệp Khê đã ngâm sẵn các nguyên liệu nấu cháo Lạp Bát, gồm có gạo tẻ, kê, ngô, ý dĩ, táo đỏ, hạt sen, lạc và đậu đỏ.

Diệp Khê thích ăn ngọt nên ngâm nhiều ngô và đậu đỏ hơn một chút. Hạt sen thì quý, là đồ tích trữ từ mùa hè, nên chỉ cho vào vài chục hạt là đủ.

Đun lửa lớn nấu hơn nửa canh giờ, cháo Lạp Bát đã sánh đặc, Diệp Khê lại đậy nắp, hạ nhỏ lửa nấu tiếp cho đến khi cháo trở nên mềm mịn.

Khi bắc nồi xuống, Diệp Khê bỏ thêm vài viên đường phèn vào, thế là có một nồi cháo ngọt lịm. Hồi nhỏ, Diệp Khê luôn mong đến ngày lễ Lạp Bát để được ăn cháo này. Đôi khi Lưu Tú Phượng còn cho vào vài quả long nhãn khô mua ngoài tiệm, là hàng vận chuyển từ Quảng Phúc châu đến, hai ba văn tiền một quả, Lưu Tú Phượng chỉ dám mua năm sáu quả để thêm vị cho mới mẻ.

Trẻ con thường mê đồ ngọt, nên Diệp Khê khi còn nhỏ hay lựa ăn mấy quả long nhãn khô, người trong nhà thương cậu, trong chén có quả nào là đều chừa lại hết cho cậu.

Năm nay cậu lại quên không đi tiệm mua sẵn, đành phải thay bằng vài quả táo đỏ phơi khô.

Lâm Tướng Sơn thì vốn không câu nệ mấy chuyện này, ăn uống từ trước đến nay đơn giản quen rồi, bưng cháo lên là húp liền nửa chén trong một hơi, còn Diệp Khê thì ngồi bên cạnh, dùng thìa múc từng chút, ăn rất chậm rãi, nhã nhặn mà trông cũng đẹp mắt.

Ăn xong cháo Lạp Bát, Lâm Tướng Sơn ngồi cùng Diệp Khê trong nhà chính lựa đậu phộng, đây là giống để dành lại trồng cho năm sau.

Nhặt ra một hạt đậu hỏng, Diệp Khê cười nói: “Xem ra đậu phộng cũng còn dư kha khá, hạt sen và hạt dẻ cũng thừa lại một ít, em có thể làm sữa đậu phộng cho mình uống.”

Lâm Tướng Sơn chưa từng uống thứ mới lạ như vậy, ngồi đối diện cười nói: “Sữa đậu phộng là gì vậy? Anh chưa từng nghe qua.”

Diệp Khê đáp: “Là món bán trong tiệm, một chén tới mười văn tiền, em từng nghe đầu bếp Triệu chuyên nấu cỗ kể lại công thức, nhưng vẫn chưa làm bao giờ, cũng không biết có thành công không.”

Lâm Tướng Sơn luôn khen ngợi cậu, nói: “Chỉ cần em làm, chắc chắn sẽ ngon, tay em khéo lắm, đâu như anh, nấu cơm cũng không biết.”

Nhắc đến chuyện này, Diệp Khê liền nheo mắt cười: “Mình đúng là người nấu ăn tệ nhất em từng thấy, tuy anh cả cũng không giỏi nấu nướng nhưng ít nhất cũng biết nấu cơm, cũng có thể rang cơm mỡ heo. Lần đầu em thấy cái bánh bao mình hấp, em cứ tưởng đó là bánh bao để lâu bị khô cứng lại.”

Lâm Tướng Sơn cười theo: “Nên nói là anh có phúc lớn, không biết nấu cơm nhưng cưới được phu lang có tay nghề nấu ăn tốt, mới thành thân nửa năm đã nuôi anh béo lên cả vòng.”

Diệp Khê giả bộ mắng hắn miệng ngọt, từ lúc thành thân cậu cũng mập lên một ít, dạo trước mẹ còn trêu cậu, nói mặt cậu đầy đặn hơn rồi, trông cũng có phần tròn trịa.

Hai người ngồi dưới cửa sổ bên bếp than, vừa sưởi ấm vừa nói chuyện phiếm suốt cả buổi, tình cảm ngọt ngào. Diệp Sơn và Lý Nhiên đến nhà mà hai người còn không hay biết, mãi đến khi Diệp Sơn đứng ở cửa ho khẽ một tiếng, Diệp Khê mới ngẩng đầu lên thấy anh trai và chị dâu mình đến.

“Sao anh chị lại đến đây, là nhớ em quá nên đến chơi hả?”

Lý Nhiên cười nói: “Hai người các em nói chuyện say sưa quá, bọn chị đứng ngoài cửa một lúc rồi mà không hay biết.”

Diệp Khê lập tức nhường chỗ trên giường đất cho Diệp Sơn và Lý Nhiên ngồi, rồi bưng ra một đĩa hạt khô: “Đây là hạt dẻ và hạt bí em tự rang với muối, ăn vặt cũng thơm lắm.”

Diệp Sơn bốc một nắm đưa cho Lý Nhiên, Lý Nhiên ăn hạt dẻ dẻo mềm liền cười nói: “Vừa nãy nghe hai đứa nhắc đến sữa gì đó với bánh bao, còn tưởng hai đứa ngồi nhà mày mò món gì ngon lắm đấy.”

Diệp Khê mỉm cười: “Bọn em đang nói về món ngọt giúp làm ấm người, nếu làm thành công thì để chị nếm thử.”

Diệp Sơn hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt, cười nói: “Gần đây chị dâu em thèm ăn nhiều thứ lắm, cái gì cũng muốn ăn.”

Diệp Khê còn chưa hiểu ra, thì đã nghe Lâm Tướng Sơn cười bảo: “Chúc mừng anh chị.”

Diệp Khê nhìn chồng mình ngơ ngác chớp mắt, một lúc sau mới phản ứng lại, mừng rỡ kêu lên: “Chị dâu có tin vui rồi à!”

Diệp Sơn cười toe toét: “Đúng vậy, lúc đầu còn không biết, chỉ nghĩ chị dâu em ăn khỏe đang lớn người thôi, ai ngờ sau này khẩu vị càng lúc càng kỳ lạ, lúc thì đòi ăn táo chua, lúc lại thèm cá muối cay, hôm qua còn muốn bốc tuyết ăn thử nữa cơ.”

Diệp Khê và Lâm Tướng Sơn cùng phá lên cười, Diệp Khê hỏi: “Đã gọi lang trung đến bắt mạch chưa, được bao lâu rồi?”

Diệp Sơn đáp: “Có rồi, lang trung trong thôn nói là hỷ mạch, được hai tháng rồi, chắc là cuối tháng đầu tiên sau khi cưới thì có đấy.”

Diệp Khê che miệng cười: “Anh cả giỏi quá rồi.”

Lý Nhiên xấu hổ đưa tay đánh cậu một cái, mặt đỏ lên trách yêu: “Em không biết ngượng à.”

Lâm Tướng Sơn cũng mừng thay: “Cha mẹ chắc mừng lắm, hai người vẫn luôn mong được bồng cháu mà.”

Diệp Sơn cười đến rạng rỡ: “Đúng vậy, mẹ còn nói phải để dành nhiều bạc hơn, chờ cháu ra đời sẽ làm cho nó cái vòng tay bạc nhỏ!”

Diệp Khê đứng dậy: “Chị dâu thèm ăn đồ ngọt, hôm nay không làm được sữa đậu phộng, hay để em làm cho chị món bánh sữa dê bí đỏ, cũng là món ngọt, mềm dẻo dễ ăn.”

Lý Nhiên nghe vậy thật sự thèm, mắt sáng rỡ nhìn Diệp Khê: “Chút nữa là có ăn được không?”

Diệp Khê thấy chị như một đứa trẻ ham ăn liền bật cười: “Dê cái trong nhà giờ nhiều sữa lắm, để em đi vắt một ít.”

Nói xong, Diệp Khê bước ra khỏi nhà chính, nghĩ đến việc đây là đứa cháu ruột đầu tiên của mình, là con của anh trai, trong lòng đã thấy hân hoan vui mừng.

Mấy hôm nay dê được ăn bí đỏ với củ cải, sữa về nhiều, Diệp Khê vắt được đầy cả một chén sữa dê trắng ngần.

Về đến bếp, cậu đun sôi sữa dê rồi lọc qua vải mịn, sau đó nhào bột nếp thành khối, vê thành từng viên bánh trôi nhỏ.

“Chị muốn vị ngọt nhiều, hay là vị bí đỏ đậm hơn?” Diệp Khê hỏi Lý Nhiên đang đứng ở cửa.

Lý Nhiên nghĩ một chút: “Chị muốn bí đỏ đặc hơn, chị thích ăn kiểu mềm mịn.”

Diệp Khê đến góc tường lấy bí đỏ gọt vỏ, cắt phần thịt bí màu vàng cam rồi đem hấp chín.

Lý Nhiên ngồi xuống bên bếp, vừa đưa tay sưởi ấm vừa cười nói: “Anh em đi trấn bán thịt muối lời kha khá đấy.”

Diệp Khê vừa nặn bánh vừa đáp: “Chị dâu khéo tay, nêm nếm ngon hơn người ta, không bán được mới lạ. Hai người đều giỏi, sang năm chắc là có thể mở ao nuôi cá rồi.”

Bí trong nồi đã hấp mềm, Diệp Khê mang ra, cho sữa dê vào rồi cùng nhau nghiền nhuyễn thành hỗn hợp sánh mịn, thêm vào vài thìa đường mía. Với Lý Nhiên, cậu chẳng tiếc đường, mà trong thôn thì đường mía vẫn là của hiếm, tiệm bán ba mươi văn một gói, nếu gặp năm mất mùa hay hạn hán ngập úng còn tăng giá nữa.

Vì vậy các nhà đều tiết kiệm, cất kỹ dưới đáy tủ, sợ bị lũ trẻ tham ăn lấy trộm.

Khuấy đều hỗn hợp bí đỏ sữa dê, Diệp Khê dùng nồi đất nhỏ nấu lửa liu riu cho đến khi sánh đặc, rồi cho bánh trôi nhỏ vào nấu cùng. Nấu xong, cậu rắc lên mặt ít hoa quế khô đã phơi.

Lý Nhiên ôm chén bánh trôi sữa dê bí đỏ vừa ăn vừa cười tít cả mắt. Mỗi viên bánh đều phủ đầy lớp bí đỏ sánh mịn, khiến nàng thỏa mãn cơn thèm đồ ngọt một cách trọn vẹn.

Lâm Tướng Sơn và Diệp Sơn đang bàn chuyện đi chợ phiên cuối năm trên trấn. Phiên chợ cuối năm là phiên lớn nhất vùng này, dân cư trong vòng mười dặm tám thôn đều xách giỏ đeo gùi đến mua sắm Tết.

Lâm Tướng Sơn tính sẽ mang than củi ra chợ bán mấy ngày, còn Diệp Sơn thì định đem nửa con heo còn lại muối thịt rồi mang đi bán luôn.

Diệp Khê nghe vậy liền nói: “Em cũng đi cùng bán rau trong vườn, còn có mứt bí nữa, em vừa làm thêm một mẻ, lát nữa chị dâu mang chút về ăn vặt nhé.”

Lý Nhiên vui vẻ đáp: “Chị không khách sáo đâu nhé, Khê ca thương chị thật mà.”

Hết chương 61.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.