Vào đến cửa, Lâm Tướng Sơn phủ sạch tuyết bám trên người rồi thay một chiếc áo khác. Diệp Khê mang quần áo bị ướt ra hong bên bếp lò, sau khi thu dọn xong xuôi lại vào bếp nấu một chén trà gừng đường đỏ, cho thêm vài lát gừng tươi để sưởi ấm, xua tan khí lạnh.
Lâm Tướng Sơn uống một chén lớn, thân thể cuối cùng cũng bắt đầu ấm lên, trong căn phòng ấm cúng, khí lạnh trên người cũng dần tản đi.
“Trấn trên có đông người không anh?” Diệp Khê hỏi.
“Trời lạnh lại còn tuyết rơi, người trên trấn không nhiều. E là phải mấy hôm nữa, sang tháng Chạp mới đông đúc. Phiên chợ Tết cũng định vào tháng Chạp rồi.”
“Than củi bán chạy không?”
Lâm Tướng Sơn lấy từ trong ngực ra ba xâu tiền, khiến Diệp Khê giật cả mình.
“Năm nay tuyết lớn đến sớm, lại lạnh hơn mấy năm trước. Nhiều nhà trên trấn chưa kịp trữ than, anh vừa gánh lên đến trấn thì đã có không ít người bu lại hỏi mua. Giá cũng cao hơn mọi năm, năm ngoái chỉ tám văn một cân, hôm nay đã lên đến mười lăm. Anh còn đi dò giá ở mấy cửa hàng, họ bán đến tận mười tám văn. Anh nghĩ bán rẻ hơn một chút thì dễ bán hơn, mấy đồng ấy cũng chẳng đáng gì.”
Diệp Khê ôm lấy xâu tiền nặng trĩu, không dám tin vào mắt mình: “Bán hết thật rồi ư? Vậy chẳng phải than trong hầm nhà mình đều là tiền cả sao?”
Lâm Tướng Sơn cười nói: “Hiện giờ tuyết lớn, nghe nói quan đạo bị chặn, than từ ngoài chưa vào được, anh phải tranh thủ thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ngay-ba-bua-phan-nam/2785273/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.