“Cắn xuân” tức là ăn bánh xuân, bày mâm xuân.
Sau khi về nhà, Diệp Khê ngâm mễ ngũ sắc vào nước, lát nữa sẽ nấu cháo để ăn, rồi xách giỏ đi ra ngoài hái rau dại về làm bánh xuân.
Tuyết mùa đông rơi dày, dù đã gần lập xuân vẫn còn rét cắt da. Diệp Khê cầm cuốc con, đi qua đi lại trên nền tuyết đang tan để tìm rau.
Lúc này đã có một vài loại rau dại vươn mầm khỏi mặt đất, đang ẩn dưới lớp tuyết.
Quả nhiên, chồi non của rau tề đã lặng lẽ nhú lên, lá nhỏ cỡ đầu ngón tay. Diệp Khê dùng cuốc đào từng bụi, lá vẫn còn dính nước tuyết, tươi non bóng bẩy.
Cậu lại men theo bờ ruộng tìm tiếp, hôm nay trong thôn ai nấy đều làm bánh xuân để cắn xuân, nên đâu đâu ngoài đồng cũng thấy các thím, các ca nhi ra hái rau.
Mỗi lần gặp mặt lại chào hỏi, rồi còn khoe với nhau trong giỏ đã hái được những loại rau gì.
Ở bờ ruộng gần mương nước, Diệp Khê phát hiện ra một bụi hành non mơn mởn, đúng là thứ tốt, có thể trộn để ăn sống hoặc xào với thịt muối, ngon hết ý.
Tìm được hành dại, thấy ngoài đồng người ngày càng đông, Diệp Khê nghĩ trong nhà chỉ có hai người, không tranh phần với các thím trong thôn nữa, quay lên núi xem trong rừng có hẹ hay rau vịt không, mang về xào với trứng gà ăn.
Trên núi ít người, Diệp Khê tìm một hồi cũng được nửa giỏ hẹ rừng, lại hái thêm ít rau tai thỏ mới nhú mầm, vừa đủ cho hai người ăn.
Về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ngay-ba-bua-phan-nam/2785280/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.