Trên đường, Lâm Tướng Sơn cầm dây cương, Diệp Khê ngồi bên cạnh. Cậu lấy bánh ra, hai người vừa ăn vừa ngồi xe lên trấn. Diệp Khê còn mang theo một bình trà sữa vẫn còn ấm nóng, uống vào bụng thấy dễ chịu vô cùng.
Cậu mớm cho Lâm Tướng Sơn một miếng, nói: “Năm ngoái, chúng ta còn phải dậy sớm, vác đồ đi bộ lên trấn, giờ thì đã có xe trâu của riêng mình rồi.”
Nếu đi bộ thì phải dậy sớm hơn nửa canh giờ vội vã vác đồ đi, đâu thể thoải mái như giờ ngồi trên xe trâu thong thả ăn bánh.
Thấy phu lang vui vẻ, không phải cực khổ nữa, Lâm Tướng Sơn cũng cảm thấy vui trong lòng. Đây chính là lý do hắn chăm chỉ tích cóp, muốn xây dựng một gia đình bền vững: “Ừ, sau này đất đai nhiều hơn, lương thực chất đống cao như núi sẽ mua la hoặc lừa, có khi cả ngựa nữa. Đi đường sẽ nhanh hơn nhiều, nói chung là không cần phải vất vả đi bộ quãng đường dài nữa.”
Diệp Khê vui vẻ cười nói: “Giờ thì em đã là người có trâu rồi, sau này nếu thật sự có ngựa nữa, e là em còn thấy nó chạy nhanh quá mất thôi. Dù sao thì cuộc sống cũng ngày một tiến lên rồi!”
Lâm Tướng Sơn nắm chặt tay phu lang, ánh mắt tràn đầy hy vọng về tương lai.
Trên đường đi, họ gặp vài người hỏi xin đi nhờ xe, cũng đều là lên trấn đi chợ. Lâm Tướng Sơn nghĩ cùng đường nên không lấy nhiều tiền, mỗi người chỉ hai văn thôi.
Mấy người thấy rẻ hơn một văn so với chỗ khác,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ngay-ba-bua-phan-nam/2785293/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.