Sau Tết Đoan Ngọ là phải gấp rút thu hoạch lúa mì vụ đông.
Diện tích đất của Lâm Tướng Sơn và Diệp Khê chỉ hơn hai mẫu, nhưng được cái là đất tốt, đất đai màu mỡ nên lúa mì trồng cũng to và chắc hạt. Cộng thêm Lâm Tướng Sơn chăm chỉ, thỉnh thoảng lại đi kiểm tra, làm rãnh, nhổ cỏ nên nhìn chung thu hoạch cũng khá hơn so với nhà khác.
Sáng sớm khi trời vừa rạng, hai người ăn xong bữa sáng rồi mang liềm ra đồng.
Mỗi người một luống, họ cúi xuống cắt lúa mì. Diệp Khê tuy là con nhà nông nhưng so với Lâm Tướng Sơn thì tay nghề còn thua xa, hắn cắt nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã bỏ xa Diệp Khê.
Diệp Khê đứng thẳng người, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán: “Mình cắt nhanh quá, em theo không kịp đâu.”
Lâm Tướng Sơn vứt lúa mì đã cắt sang một chỗ: “Nếu anh cắt nhanh hơn thì mình sẽ đỡ phải làm nhiều.”
Diệp Khê cười: “Anh biết chiều người thật đấy.”
Hai người cắt được gần hết nửa mẫu, người trong thôn cũng bắt đầu ra đồng, ruộng lúa mì trải dài vàng sậm chốc lát đã bị cắt hết đến bảy tám phần, rải rác còn sót lại những mảnh vụn.
Thu hoạch là thời điểm người nông dân vui mừng nhất, bởi đó là kết quả của một năm lao động vất vả, gia đình lại có thêm lương thực.
Ở xa xa đã nghe thấy tiếng người gọi nhau hỏi: “Năm nay thu hoạch ra sao?”
“Sao mà không tốt được, lúa mì năm nay tốt lắm, có thể nghiền được thêm hai bao bột mì, mỗi bữa ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ngay-ba-bua-phan-nam/2785294/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.