🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lâm Tướng Sơn và Diệp Khê cũng không dám đùa giỡn nữa, hai người lập tức ngồi dậy.

Vừa mở cửa liền thấy Diệp Sơn hấp tấp chạy từ trong nhà ra, đến áo ngoài cũng chưa kịp mặc.

Diệp Khê vội vàng bước tới hỏi: “Anh à, xảy ra chuyện gì rồi?”

Diệp Sơn lo đến tái cả mặt, cuống quýt nói: “Sợ là Tiểu Nhiên sắp sinh rồi!”

Tim Diệp Khê đập mạnh một cái: “Không phải còn mấy hôm nữa sao, sao tự nhiên lại chuyển dạ?”

Bên ngoài lại đang sấm chớp mưa to, chỉ sợ đi mời bà đỡ sẽ tốn nhiều thời gian, huống hồ còn là ở thôn bên.

“Vừa mới nằm xuống, em ấy đã nói đau bụng, ban đầu còn nhẹ, ai ngờ lại vỡ ối luôn rồi!”

Lưu Tú Phượng cũng vội vàng dậy, vừa nghe vỡ ối liền lập tức nói: “Việc này không thể chậm trễ! Mau đi mời bà đỡ về, nếu không kịp thì người trong thôn cũng được, giờ không thể kén chọn nữa rồi, mẹ vào trong xem trước đã!”

Diệp Sơn liền xông vào màn mưa.

Lâm Tướng Sơn nói: “Anh cũng đi gõ cửa mấy nhà trong thôn hỏi thử, xem có thím nào có kinh nghiệm, đến giúp một tay cũng được.”

Diệp Khê gật đầu, dặn dò: “Ra ngoài nhớ cẩn thận.”

Đám đàn ông đều đi hết, Diệp Khê liền vào bếp nhóm lửa đun nước, cha Diệp thì phụ ôm củi tiếp lửa.

Trong nhà, Lý Nhiên nằm trên giường đất, đau đến vã mồ hôi trán.

Lưu Tú Phượng từng sinh nở, đến xem một lượt, may mà còn chịu được, hơn nữa chưa có xuất huyết, vậy là tốt rồi.

“Con dâu ngoan của mẹ, con cố chịu một chút, đứa nhỏ trong bụng nóng nảy lắm, đã chọn đêm giông bão này mà muốn chui ra ngoài.”

Diệp Khê bưng nước nóng vào, lau người cho Lý Nhiên: “Chị dâu đừng sợ, anh đã đi mời bà đỡ rồi, bà ấy rất giỏi, chờ bà tới là có thể sinh ngay thôi.”

Bên ngoài lại vang lên vài tiếng sấm lớn, tia chớp sáng rực khiến cả thôn Sơn Tú sáng bừng lên trong chớp mắt, mưa như trút nước.

Thật khiến người ta càng thêm nôn nóng.

Đợi mãi không thấy ai về, Diệp Khê đứng ngồi không yên, bồn chồn trông ra ngoài cửa, lòng như lửa đốt.

Mưa đen dày đặc chẳng thấy bóng người đâu, sấm rền làm mấy con chó trong thôn sủa inh ỏi.

Lưu Tú Phượng bưng cái kéo và chậu nước nóng: “Nếu còn không về, chúng ta phải đỡ đẻ cho chị dâu con trước thôi.”

Tay Diệp Khê run lên, cậu nào biết đỡ đẻ là gì, nhưng trong kia là chị dâu ruột thịt của mình, trong bụng là cháu mình, có chết cũng phải liều!

“Mẹ à, cho dù chúng ta chưa từng đỡ đẻ, cũng phải cố hết sức một lần.”

Lưu Tú Phượng và Diệp Khê vội cởi qu.ần trong của Lý Nhiên để kiểm tra bụng, Diệp Khê dỗ: “Nào, chị dâu, chị cắn răng rặn một chút.”

Lý Nhiên vừa đau vừa sợ, siết chặt tay Diệp Khê, nghiến răng dồn sức mà rặn.

Lưu Tú Phượng gấp đến đỏ cả mắt: “Chắc là vị trí thai không đúng, chị dâu con rặn mãi mà không sinh được.”

Họ đâu biết mấy cách xoay thai của bà đỡ, nhìn thấy Lý Nhiên sắp kiệt sức, mắt trợn trắng, cả người lả đi.

“Nếu còn không sinh được, chỉ sợ chị dâu con sẽ mất máu, đứa nhỏ cũng sẽ bị ngạt trong bụng mất! Bồ Tát ơi! Nhà con chưa từng làm chuyện thất đức, sao lại thế này với nhà con!” Lưu Tú Phượng gấp đến mức quỳ gối không ngừng dập đầu cầu khấn.

Diệp Khê lại nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sao anh còn chưa đưa bà đỡ về chứ!”

Một tiếng sấm rền vang lên, tia chớp màu tím chói lòa xé toạc màn đêm, Lâm Tướng Sơn dẫn theo một người phụ nữ vội vàng chạy về.

Mắt Diệp Khê sáng rực, vội hô lớn: “Có mời được bà đỡ không!”

Lâm Tướng Sơn đưa người vào nhà, Diệp Khê lúc này mới thấy rõ người đến là thím Hà.

“Thím Hà, thím biết đỡ đẻ sao?”

Hà thị lau nước mưa trên trán, vội nói: “Trước khi gả tới đây, mẹ và dì ruột của ta đều là bà đỡ, ta cũng học được chút ít, đợt ta sinh con cũng là tự ta đỡ lấy, dây rốn cũng tự mình cắt.”

Diệp Khê: “Không ngờ thím lại giỏi như vậy! Cầu xin thím cứu lấy chị dâu con!”

Hà thị an ủi: “Đừng sợ, ta vào xem chị dâu con thế nào đã, sinh nở là chuyện không dễ dàng.”

Nói xong bà liền vào phòng, Diệp Khê vội đi lấy một chậu nước nóng.

Hà thị xem qua tình trạng của Lý Nhiên, lại sờ bụng cô, nói: “Thai nhi nằm ngược, đầu em bé không ở dưới, có sinh đến sáng mai cũng không sinh nổi.”

Lưu Tú Phượng hoảng hốt: “Vậy giờ phải làm sao? Có cần mời lang trung đến châm cứu không?”

Hà thị xắn tay áo: “Không cần, để ta xoay bằng tay, xoay cho đầu em bé quay xuống là được.”

Diệp Khê: “Cảm ơn thím rất nhiều!”

Hà thị cúi người, hai tay sờ nắn bụng Lý Nhiên, xác định vị trí em bé xong liền dùng lực ấn sang trái sang phải, Diệp Khê thấy bụng chị dâu mình phồng lên, di chuyển theo từng động tác.

Ước chừng qua một lúc, Hà thị sờ dưới rốn Lý Nhiên, nói: “Được rồi, đầu đứa nhỏ đã đúng vị trí, mau nấu chén nước đường đỏ cho chị dâu con uống bổ sung thể lực, lát nữa mới có sức mà sinh.”

Diệp Khê nghe vậy liền vội vàng vào bếp nấu nước đường đỏ, cha Diệp lại đun thêm một nồi nước mới, múc một chậu nước sạch đưa cho Diệp Khê mang sang.

Lý Nhiên sau khi uống xong nước đường đỏ thì dần lấy lại được chút sức lực, Hà thị dùng nước nóng lau người cho nàng, rồi lấy khăn ấm đắp phần bụng dưới, bảo nàng thả lỏng người.

Khi đứa nhỏ bắt đầu cử động trong bụng, bà liền nắm tay nàng, nói: “Nào, ráng sức, đúng rồi, đừng la, cứ nghiến răng mà rặn là được.”

Cơn đau dữ dội kéo tới, Lý Nhiên nghiến răng dồn hết sức lực toàn thân.

“Đứa nhỏ sắp ra rồi, con hít hai hơi, rồi rặn thêm một lần nữa.” Hà thị vừa nói vừa ấn bụng nàng, giúp đẩy đứa nhỏ ra ngoài.

Phương pháp này không phải người bình thường nào cũng biết, phải là thủ pháp đỡ đẻ gia truyền.

Thêm một đợt đau nữa kéo tới, mồ hôi trên trán Lý Nhiên ướt đẫm, mắt nhòe đi, chỉ còn nghe thấy tiếng Hà thị không ngừng hối thúc nàng rặn tiếp.

Khi Diệp Sơn cõng bà đỡ vào tới sân thì trong nhà vừa vặn vang lên tiếng trẻ con khóc ré vang dội.

Diệp Sơn buông tay, bà đỡ trên lưng bị ngã lăn quay ra đất, bốn chân chổng lên trời, “ối” một tiếng rồi nằm đó.

“Đ… đẻ rồi!”

Lưu Tú Phượng từ trong nhà đi ra, tạt một chậu nước nóng xuống sân, vừa thấy Diệp Sơn chân nhũn ra còn đang ngơ ngác liền lớn tiếng gọi: “Còn đứng ngây ra đó làm gì! Sinh rồi! Mau vào xem con đi!”

Lúc này Diệp Sơn mới đứng vững, lập tức chạy vào nhà.

Lý Nhiên nằm rũ rượi trên giường, bên cạnh là đứa bé quấn trong tã, chính là đứa nhỏ nàng vừa sinh ra.

Hà thị thở ra một hơi, cười nói: “Là con trai đấy, chắc nặng khoảng bảy tám cân!”

Diệp Khê thấy anh trai mình còn đang ngây người, liền vội nói: “Anh, mau đi thay bộ quần áo đi, rồi quay lại bế con.”

Người Diệp Sơn ướt sũng dính toàn là bùn đất, trông cực kỳ thê thảm.

Diệp Sơn vội vàng đi thay đồ, giờ đứa trẻ đã chào đời, mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm, không còn căng thẳng hoảng loạn như ban nãy nữa.

Trời mưa to kèm sấm chớp, lúc hắn men theo đường tắt đi đón bà đỡ, đường bờ ruộng sạt một nửa, bà đỡ trượt chân ngã nhào xuống ruộng mãi không đứng dậy nổi, cả bó đuốc cũng bị dập tắt. Cuối cùng hắn mò mẫm trong bóng tối kéo bà lên rồi cõng thẳng về, ai ngờ trên đường vẫn bị chậm mất một lúc lâu, may mà có Hà thị ở nhà.

Dù không đỡ đẻ cho Lý Nhiên, nhưng bị giày vò cả một đêm, nhà họ Diệp vẫn biếu bà đỡ hai mươi văn tiền để cảm ơn, rồi cho bà nghỉ tạm ở căn phòng nhỏ bên cạnh.

Lúc này Diệp Khê mới có thời gian hỏi Lâm Tướng Sơn: “Sao anh lại mời được thím Hà vậy?”

Lâm Tướng Sơn lấy tay áo lau mồ hôi trên trán cho Diệp Khê, biết đêm nay phu lang đã bị hoảng sợ, dịu giọng nói: “Dọa em rồi à, chắc là em lo lắm.”

Diệp Khê thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Sợ thật đấy, nhìn bộ dạng chị dâu khi đó, em thực sự sợ chị ấy và đứa nhỏ xảy ra chuyện gì.”

Lâm Tướng Sơn khẽ ôm lấy vai cậu: “Anh đi khắp thôn tìm bà đỡ mà không có, bà đỡ Lý trong thôn đi đỡ đẻ cho nhà khác, tối nay chưa về. Nên anh tính tìm mấy thím nào biết chút ít về đỡ đẻ cũng được.”

“Mưa to gió lớn, anh rối quá không biết làm sao, nên chạy đi gõ cửa nhà trưởng thôn, mấy đứa nhỏ nhà họ Hà nghe thấy. Hà Tiểu Oa ra mở cửa hỏi anh tìm ai vậy. Anh nói chị dâu sắp sinh, cần tìm ai đó biết đỡ đẻ, hỏi Tiểu Oa có biết ai không. Thằng bé liền chạy vào gọi mẹ nó dậy, nói mẹ nó biết làm, thím Hà thay đồ xong lập tức đi với anh, còn nói mình biết đỡ đẻ, bảo anh mau dẫn bà tới.”

Diệp Khê thầm cảm thấy may mắn vì mình từng vô tình giúp đỡ nhà họ Hà, nhờ vậy hôm nay chị dâu mới được hóa nguy thành an, thật đúng là thiện hữu thiện báo.

Diệp Sơn thay quần áo xong liền chạy vào xem vợ con, Lưu Tú Phượng đã giúp Lý Nhiên đội khăn che đầu, tránh bị nhiễm gió.

Đứa nhỏ chỉ khóc mấy tiếng, giờ đã ngoan ngoãn ngủ rồi. Tạm thời chưa có sữa, nên phải đút cháo loãng trước.

Diệp Khê liền bảo Lâm Tướng Sơn đợi mưa tạnh thì về nhà mang ít sữa dê đến, tạm thời nuôi đứa nhỏ, chờ tới lúc Lý Nhiên có sữa.

Một đêm rối ren trôi qua, đến khi bầu trời phía Đông dần ửng sáng, nhà họ Diệp đón chào một sinh linh mới.

Lưu Tú Phượng nắm chặt tay Hà thị, liên tục cảm ơn: “Thật sự cảm ơn chị, cả nhà tôi đều mang ơn chị.”

Hà thị mỉm cười: “Tôi cũng chỉ là học lỏm mà thôi, Khê ca nhi mới là hay giúp nhà tôi, nếu không ngày tháng của tôi cũng khó sống, coi như tôi trả ơn nhà chị đấy.”

Lưu Tú Phượng liền nhét một bao lì xì vào tay bà: “Tiền công đỡ đẻ nhất định phải nhận, không nhiều, coi như chút tấm lòng của nhà tôi!”

Hà thị không muốn nhận, bà vốn là vì nể mặt Khê ca nhi nên mới tận tâm tận lực: “Nhà chị không chê tôi là quả phụ mất chồng, còn chịu mời tôi đỡ đẻ là đã quý trọng tôi rồi, sao tôi dám lấy bạc nhà chị chứ.”

Nhiều nhà khi mời bà đỡ thường xem trọng không chỉ tay nghề mà còn phải chọn người “có phúc khí”. Đỡ đẻ là chuyện kiêng kỵ, họ thường kiêng quả phụ vì cho rằng như vậy không tốt cho vận mệnh đứa trẻ.

Vì vậy dù Hà thị có tay nghề giỏi, cũng khó kiếm được việc làm.

Diệp Khê liền cứng rắn nhét bao lì xì vào tay bà: “Sao có thể chê thím không có phúc khí chứ, thím là người rất có phúc! Con cái ngoan ngoãn hiếu thảo, sau này chúng lớn lên, nhà thím sẽ là một trong những gia đình sung túc nhất thôn cho coi. Con cũng đang có thai rồi, sau này còn phải phiền thím đến giúp đỡ, nếu hôm nay thím không nhận tiền, sau này con sợ chẳng dám mời thím nữa.”

Hà thị đỏ mắt, lúc này mới nhận lấy lì xì: “Được, chờ Khê ca nhi sinh con, thím nhất định sẽ đến giúp, chăm sóc thật tốt cho con.”

“Vậy thì con xin cảm ơn thím trước!”

Sau khi Hà thị rời đi, mưa cũng tạnh, mặt trời đỏ rực nhô lên sau lưng núi, ánh bình minh vàng óng chiếu rọi khắp thung lũng.

Diệp Sơn ôm đứa con mới sinh của mình, cười đến không khép miệng nổi.

Hết chương 87.

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.