Khi Lâm Tướng Sơn trở về, Diệp Khê đang trông lửa trong bếp để hấp bánh bao, hương lúa mì thơm nức tỏa khắp gian bếp.
“Tối nay ăn bánh bao à?”
Diệp Khê nghe thấy tiếng Lâm Tướng Sơn mới hoàn hồn lại, cười nói: “Bánh bao nhồi từ bột mì mới xay, lại còn xào một đĩa dương xỉ với thịt muối, ăn là no bụng luôn.”
Lâm Tướng Sơn gật đầu, thay đôi dép cỏ lấm đầy bùn đất ra rồi đặt dưới hiên: “Đang nghĩ gì mà ngẩn ra thế?”
Diệp Khê đứng dậy mở nắp nồi, bên trong là những chiếc bánh bao trắng mềm còn đang bốc hơi. Cậu nhúng tay vào nước lạnh rồi bóp thử, thấy đã chín rồi.
“Giá lương thực ở trấn đã tăng không ít, e là thật sự sắp mất mùa rồi.”
Lâm Tướng Sơn cũng sớm đoán được chuyện đó, liền nói: “Nhà mình với nhà mẹ đều còn lương thực ăn cho mùa đông, đừng lo, không đến nỗi đói đâu. Trong kho còn cả đống khoai lang với khoai tây nữa mà.”
Diệp Khê gật đầu: “Mạ ngoài ruộng thế nào rồi anh?”
Lâm Tướng Sơn xé một cái bánh bao, kẹp ít dưa muối vào rồi trét thêm chút ớt, vừa ăn vừa nói: “Ngoài đồng hạn quá, lòng sông cũng cạn rồi, muốn dẫn nước vào ruộng cũng không có nước mà dùng. Mấy hôm nay người trong thôn đều lên núi gánh nước, nhưng đường xa, đến nơi thì nước đã vơi quá nửa, tốn sức mà chẳng được mấy giọt.”
Diệp Khê hỏi: “Thế ao cá của anh chị thì sao?”
Hiện giờ chỗ có nhiều nước nhất chính là ao cá nhà Diệp Sơn, trong tình hình này sợ người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ngay-ba-bua-phan-nam/2785301/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.