🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đến tiết lập thu tháng Bảy, trời đổ vài trận mưa lác đác nhưng cũng chẳng ăn thua. Thôn Sơn Tú may mà nằm ở vùng địa thế cao, lại có chênh lệch nhiệt độ nên còn đọng được chút sương, miễn cưỡng giữ được hơn một nửa mạ non ngoài ruộng.

Các thôn khác thì không may mắn như vậy, có nơi cả ruộng lúa đều bị hạn chết sạch.

Năm nay rau dại lại đặc biệt đắt giá, ngay cả rau sam, rau tề thường ngày không ai ngó ngàng, hay rau già rồi cũng bị người ta đào hết, ai nấy đều tính chuyện tích trữ sẵn để ăn dần khi đông đến, đỡ được chút tiền mua rau.

Diệp Khê lên núi tìm táo chua, gặp không ít thím và ca nhi trong thôn cũng đang tranh thủ lúc trời chưa lạnh mà mau mau kiếm ít đồ về trữ sẵn để dành cho mùa đông.

Năm ngoái, mấy người đàn ông từng cười nhạo Lâm Tướng Sơn chặt củi mà chẳng công cán gì, giờ cũng phải cúi đầu đi đốn củi, sợ rằng mùa đông năm nay lại rét buốt như năm trước, than củi lại tăng giá thì thật chẳng sống nổi.

Diệp Khê xách giỏ, định hái ít táo chua mang về, mấy đứa nhỏ nhà họ Hà đang nhặt củi thấy vậy liền cầm gậy trúc đến giúp Diệp Khê đập táo.

Táo gai là loại quả dại phổ biến vào mùa thu, người trong thôn chẳng mấy ai để ý, dù năm nay hạn hán thiếu lương thực, cũng rất ít người ăn.

Diệp Khê bóc một quả táo gai, bên trong ngoài cái hạt to ra thì chỉ có một lớp thịt mỏng tang có vị chua.

Diệp Khê dặn tụi nhỏ phải cẩn thận, thấy Hà Tiểu Oa thoăn thoắt trèo lên cây thì cũng lo lắng, vội vàng gọi xuống.

“Khê ca nhi?”

Diệp Khê nghe có người gọi mình, quay đầu lại nhìn thì ra là Uông thị, người đã cho cậu con mèo hôm nọ, cậu mỉm cười: “Thím sao lại ở đây? Cũng đi nhặt quả ạ?”

Trong giỏ của Uông thị đầy rau dại và các loại quả linh tinh, bà lắc đầu than: “Hây, ta định lên núi nhặt ít hạt dẻ, hạt dổi, quả sồi gì đó mang về cất, ăn cho đỡ buồn miệng, ai ngờ trên núi bị người ta lùng sạch rồi, ta tìm mãi mà chẳng thấy lấy một quả hồng rừng hay quả lông nào.”

Diệp Khê gật đầu: “Năm nay hạn nặng, nghe nói nhiều nơi mất mùa vì hạn hán, chẳng phải ai cũng phải tranh thủ kiếm ít đồ ăn về tích trữ sao. Nhà thím còn đủ lương thực không?”

Uông thị thở dài: “Chớ nói, lúa mì vụ đông lúc trước ta thấy giá cao quá nên đã bán đi hơn nửa, chỉ để lại chút để ăn đến vụ thu hoạch. Ai ngờ bây giờ lại hạn thế này, mùa thu mà giữ được nửa vụ lúa là mừng lắm rồi, cũng chỉ đủ cả nhà ăn qua mùa đông, chẳng còn hạt nào để bán nữa.”

Diệp Khê an ủi: “Giờ có cơm ăn là tốt lắm rồi, nghe bảo có nơi chẳng thu được hạt nào, e là sau vụ thu, trước tiết lập đông giá gạo lại tăng nữa, không biết có loạn lớn không.”

Uông thị nghe vậy cũng thấy có lý, dù sao nhà bà còn có cái ăn qua đông: “Loạn thì loạn, đã có triều đình, chẳng lẽ không phát lương cứu đói? Ta á, sau này không dám ham bạc mà bán gạo nhà mình nữa đâu! Biết thế lúc đó nghe lời con thì hay rồi!”

Diệp Khê lại nói vài câu nữa với Uông thị, bà nhìn cái bụng đã to hơn của cậu, ngắm nghía một lát.

“Tròn vo thế này, sắc mặt lại hồng hào, chắc là một ca nhi rồi.”

Diệp Khê mỉm cười, đưa tay xoa bụng: “Ca nhi thì sẽ ngoan lắm.”

Người trong thôn đều mong sinh được con trai, nông dân sống nhờ vào ruộng đồng, nhà nào có nhiều con trai là có phúc, có mặt mũi, đi đường cũng tự khắc ngẩng cao đầu hơn người ta.

Uông thị sợ Diệp Khê buồn nếu không sinh được con trai, liền vội vàng an ủi: “Con với thằng Lâm còn trẻ, nó lại khỏe như trâu, sau này kiểu gì chả sinh được mấy đứa con trai!”

Diệp Khê cười nhẹ, không bận tâm chuyện con trai hay con gái: “Chỉ cần là con của mình, dù chỉ có một đứa, chúng con cũng thấy đủ rồi.”

Mấy người vợ khác trong thôn mà nói vậy là bị chồng hoặc cha mẹ chồng trách mắng ngay, đủ thấy cuộc sống của Diệp Khê thật thoải mái, được chồng yêu thương, lại siêng năng làm ăn, nghe nói còn tính mua thêm đất nữa.

Trong lòng Uông thị vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ, chỉ mong con trai bà cũng lấy được vợ như Diệp Khê.

Nói vài câu nữa rồi bà phải đi hái rau dại tiếp, Diệp Khê bảo bà mang ít quả táo gai về ăn, bà lắc đầu từ chối: “Thứ này chua đến mức làm ta ê cả răng, bụng vốn đã chẳng có tí mỡ nào, sợ là ăn vào lại càng vét sạch ruột gan mất.”

Diệp Khê cùng ba đứa trẻ hái được một rổ đầy táo gai, cười nói: “Thế là đủ rồi, về nhà thôi, ta làm bánh táo gai cho các con ăn.”

Ba đứa nhỏ nghe vậy thì vui vẻ cười rộ lên, Diệp Khê khéo tay, luôn có thể làm ra nhiều món ngon, nên thỉnh thoảng bọn trẻ lại được ăn ké cho đỡ thèm.

Diệp Khê xách một rổ táo gai về sân, rửa sạch rồi đem hấp cách thủy, Hà Tiểu Oa chủ động giúp nhóm lửa.

Hà Đại Oa dắt theo Tú Nhi đi cắt cỏ cho trâu ăn, tiện thể dọn phân trong chuồng thỏ và chuồng gà. Chúng chưa bao giờ ăn không của Diệp Khê thứ gì, nên luôn cố làm thêm việc để phụ giúp. Diệp Khê hiểu rõ lòng tự trọng và cốt cách kiêu hãnh của bọn trẻ nên cũng không ngăn cản.

So với việc bỏ sức lao động, cái đói mới là điều khó chịu nhất. Nếu trong nhà có gì ngon, Diệp Khê luôn chia cho bọn trẻ mang về chút ít.

Hơi nước từ nồi hấp bốc lên, hương táo gai thoang thoảng lan ra. Diệp Khê lại đổ ít bột nếp ra, nhào thành khối bột dẻo.

Đứa lớn vui vẻ chạy vào bếp: “Ca mụ ơi, bụng con trâu to lên rồi, có phải nó mang thai không?”

Diệp Khê cười đáp: “Phải đấy, có nghé con rồi, sang năm các con có thể chăn hai con trâu rồi đấy!”

Cách đây mấy hôm, Lâm Tướng Sơn đã bỏ tiền ra thuê người phối giống cho trâu, không ngờ lại thành công ngay lần đầu, giờ thì bụng nó đã to lên trông thấy.

“Vậy thì cháu phải tìm cho nó nhiều cỏ non ăn mới được!” Đứa lớn vui mừng chạy đi.

Táo gai trong nồi đã mềm dẻo, Diệp Khê cùng lũ trẻ bóc vỏ, rồi cho vào chậu, dùng cây cán bột nghiền nhuyễn. Thịt táo gai dẻo quánh, được khuấy thành một khối, sau đó cẩn thận nhặt hết hạt ra.

Rắc thêm vài nắm đường mía, khuấy thêm một lúc nữa, rồi cán thành hình bánh dẹt, đem ra sân phơi. Đợi khi bánh khô và cứng lại, cắt bằng kéo thành những miếng nhỏ là thành bánh táo gai rồi.

Diệp Khê lại lấy phần bột nếp đã nhào, bọc nhân là mứt táo đỏ do chính mình làm, nặn thành từng chiếc bánh nhỏ, cho vào chảo dầu nóng chiên. Lớp vỏ bột nếp bên ngoài vàng giòn, phần nhân táo đường bên trong thơm ngọt, lại chiên ngập dầu nên chỉ cần cắn một miếng là đầu ngón tay đã dính đầy dầu bóng loáng.

Bọn trẻ ăn rất vui vẻ, mỗi đứa được hai cái bánh táo đường chiên, lúc về còn mang theo ít bánh táo gai.

Đợi khi mọi việc trong sân đã xong xuôi, Diệp Khê mới đem phần táo gai còn lại phơi khô, chờ đến khi giòn thì đem xay thành bột làm bột táo gai để ăn.

Mùa đông dùng bột này pha nước uống không chỉ ngừa cảm lạnh, mà còn giúp an thần, ngủ ngon.

Buổi tối, Lâm Tướng Sơn và Diệp Khê ngồi trong phòng bàn bạc: “Giờ đã sang thu, mùa đông cũng chẳng còn xa nữa, lương thực lúc này là được giá nhất, anh định mang nửa kho khoai lang và khoai tây xuống trấn bán.”

Hắn vẫn luôn chờ cơ hội này, giờ giá cả đã gần đạt mức mong đợi, nên muốn nhanh chóng đem đi bán. Nếu cứ chờ tới khi trời rét, mùa thu mất mùa, giá lương thực tăng vọt như giá trên trời, e là sẽ loạn mất, lúc đó muốn bán cũng chẳng xong, chưa nói tới chuyện còn dễ bị cướp dọc đường.

Diệp Khê ừ một tiếng, cùng Lâm Tướng Sơn chất đầy một xe lương thực. Giờ đây khoai lang hay khoai tây đúng là thứ tốt thật, vừa no bụng lại vừa bền sức.

Sáng sớm, sương thu lành lạnh vẫn chưa tan, Lâm Tướng Sơn đã dắt trâu kéo xe lên trấn. Hắn đặc biệt gọi theo Diệp Sơn và Lý Tập, để đề phòng có chuyện gì xảy ra. Giờ lòng người hoang mang, có vài thanh niên trai tráng đi theo cũng yên tâm hơn.

Trước khi ra cửa, Diệp Khê nướng bánh hành cho bọn họ ăn sáng, lại dặn dò kỹ lưỡng mấy lần, đến khi nhìn thấy mấy người đàn ông thong thả đánh xe trâu khuất dần trên con đường núi mới yên tâm quay vào.

Đàn ông đều lên trấn cả, Diệp Khê liền ra vườn rau xem xét, hái hết rau mùa thu mang về, loại nào để không được lâu thì sớm đem đi phơi khô làm rau khô.

Ngày tháng trôi thật nhanh, cậu và Lâm Tướng Sơn mới thành thân năm ngoái, chớp mắt đã lại sắp vào đông, lại phải nghĩ đến chuyện ăn uống mùa đông nữa rồi.

Trong vườn, cây dương hà đã mọc ra nhiều nụ ở gốc, trông như những măng tre đỏ nhỏ xíu. Đây là loại rau lạ, vườn rau nhà người thường chẳng có, cũng là do Diệp Khê tình cờ tìm được ở chỗ ẩm ướt trong núi.

Cậu đã chuyển hơn chục cây về trồng ở góc vườn, không ngờ lại sống tốt thật, hái được nửa giỏ đầy.

Lấy một ít mang sang nhà Ly ca nhi, lại mang một phần đến cho chị dâu.

Ly ca nhi đang tháo giặt chăn màn trong nhà, Diệp Khê đứng ngoài cổng gọi, cậu ta nghe tiếng thì lau tay ra đón, nhìn thấy Diệp Khê xách giỏ tới, đoán ngay là lại mang gì đó ngon lành đến cho mình.

“Lại được món gì ngon mang cho ta thế?”

Diệp Khê lắc lắc cái giỏ: “Dương hà nhà trồng ăn được rồi, mang sang cho ngươi đổi vị.”

“Ui chao, bao nhiêu năm rồi ta chưa được ăn thứ này, nhờ phúc của ngươi đó, vừa hay trong nhà còn thịt, tối Lý Tập về ta xào cho hắn ăn.”

Diệp Khê cười: “Hôm trước các ngươi mang sang cho ta nội tạng heo còn chưa ăn hết nữa, dạo này giá thịt đắt mà các ngươi vẫn hay cho ta ít món này món kia, trong rau toàn có mỡ có thịt hết.”

Ly ca nhi là người rộng rãi: “Những thứ đó có đáng bao nhiêu đâu, nhà ta còn dư mà, chẳng lẽ lại không cho ngươi được chút đồ ăn sao?”

Hai người trò chuyện một hồi, Ly ca nhi kể mấy tin tức mới nghe được ở trên trấn, đặc biệt là chuyện gần đây về Yêu ca nhi, liền háo hức kể cho Diệp Khê nghe: “Cái tên Tào Bân đó thật chẳng ra gì, thi không đỗ tú tài thì chẳng chịu học nữa, cả ngày lêu lổng nơi thanh lâu quán rượu. Yêu ca nhi đi bắt gã mấy lần cũng không giữ được, dạo trước nghe nói gã bị lây bệnh dơ bẩn từ mấy nơi đó, toàn thân lở loét, bị người nhà khiêng về gọi lang trung đến khám, uống thuốc cả tháng trời mà vẫn chẳng ăn thua, nghe đâu sắp không qua nổi rồi.”

Diệp Khê ngẩng đầu: “Đó là quả báo của hắn, trên đầu chữ sắc có cây đao*, hắn đáng phải nhận kết cục này!”

*Trong chữ Hán, chữ 色 (Sắc : nhan sắc, dục vọ.ng) gồm có phần trên là chữ 刀 (đao) và phần dưới là chữ 巴.

“Ầy, gã là con một của nhà họ Tào, giờ thằng con sắp không xong, trong nhà chỉ còn đứa bé mà Yêu ca nhi sinh ra là con nối dõi, tuy là một ca nhi nhưng sau này vẫn có thể cưới chồng về ở rể. Giờ cả nhà họ Tào đều nghe lời Yêu ca nhi, không dám đắc tội với hắn. Tuy giờ hắn là quả phụ, nhưng lại nắm quyền cả nhà họ Tào, sống cũng không tệ chút nào.”

Hết chương 91.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.