Ngày tháng trôi qua từng ngày, hoa đào ở thôn Sơn Tú nở rồi lại tàn, hoa đỗ quyên trên núi đã đỏ rực mấy lượt, gió thổi tạo thành những làn sóng lúa nhấp nhô.
Một nhóm trẻ con thả diều, chạy nhảy tung tăng trên bờ ruộng, con trâu già trên đồng cũng ngẩng đầu nhìn theo, nhóm người đang cày đất cũng hô to chạy chậm lại coi chừng té ngã.
Lời còn chưa dứt, đứa chạy sau cùng đã “bịch” một tiếng ngã nhào xuống mương.
“Dữ ca nhi!”
Tiểu Lôi Tử thấy em trai mình ngã, vội dừng lại quay đầu kéo nó dậy.
Lần ngã này làm Lâm Dữ Khê choáng váng, ngồi thừ dưới bùn một lúc không động đậy, áo bị rách một đường, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn giờ cũng lấm lem bùn đất.
Mông còn đau rát nữa.
Tiểu Lôi Tử thấy nó bặm môi, cau mày lại như sắp òa khóc.
“Dữ ca nhi đừng khóc, anh kéo em dậy!” Tiểu Lôi Tử xót em, chẳng màng gì khác, nhảy luôn xuống mương kéo Lâm Dữ Khê lên.
Em trai nhà mình là ca nhi đẹp nhất thôn, như nặn từ tuyết ra vậy, trắng trẻo sạch sẽ, cậu rất nâng niu bảo vệ, thường ngày chỉ cần ai đụng vào Dữ ca nhi một chút là Diệp Vũ Sinh đã xách đá đánh nhau rồi.
Diệp Sơn cũng đau đầu vì con mình là một thằng nhóc phá phách chính hiệu. May mà sau này Lý Nhiên lại sinh thêm cho anh một bé gái, mới thỏa nguyện mong ước có một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời. Thế là Diệp Sơn mặc cho Tiểu Lôi Tử nghịch ngợm, là con trai mà, nghịch tí cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ngay-ba-bua-phan-nam/2785307/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.