Chung Tức trở về đảo Đông Thăng, vừa đến bến tàu đã thấy Chu Phỉ bế Hoắc Tiểu Bão đang đứng chờ anh ở ven bờ.
Hoắc Tiểu Bão đội một chiếc mũ len màu đỏ, nổi bật giữa đám đông, thằng bé nhìn những người qua lại, nóng lòng chờ đợi sự xuất hiện của Chung Tức.
Ngày xưa là Chung Tức chờ đợi Hoắc Tư Thừa, giờ là Hoắc Tiểu Bão chờ đợi Chung Tức, tình yêu thương luôn khiến một người sẵn sàng chờ đợi một người khác. Chung Tức nhanh chóng bước lên phía trước, Hoắc Tiểu Bão vẫn đang ngó nghiêng, vừa quay đầu đã thấy Chung Tức, thằng bé vui mừng gọi: "Mẹ ơi!"
Chung Tức đón lấy cậu nhóc. Hoắc Tiểu Bão ôm chặt lấy cổ Chung Tức, nói: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm lắm."
Chung Tức cảm nhận được gương mặt bầu bĩnh của Hoắc Tiểu Bão áp vào cổ mình, một cảm giác mãn nguyện kỳ diệu lập tức tràn ngập trong lòng anh.
Anh nói với Chu Phỉ: "Giờ mẹ có thể yên tâm rồi chứ?"
Chu Phỉ vỗ vai anh, bất lực nói: "Con nghĩ mẹ quan tâm đến con và nó sao? Mẹ chỉ quan tâm đến mỗi con thôi."
Chung Tức cười với bà: "Con biết rồi mà."
Chung Tức bế Hoắc Tiểu Bão về nhà, giữa đường Hoắc Tiểu Bão sợ Chung Tức mệt, chủ động đòi xuống tự đi, cậu nhóc nắm tay Chung Tức, dẫm lên con đường nhỏ ven biển làng Vân Thủy, nhảy chân sáo về phía trước. Chung Tức mới vắng nhà có một ngày, mà Hoắc Tiểu Bão đã tích góp rất nhiều chuyện muốn kể cho Chung Tức nghe, mặc dù nói chưa được sõi, nhưng thằng bé
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ngum-sua-bo-quen-con-yeu-yeu-nhat-ngon/1429550/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.