Vậy anh nghĩ như thế nào 
Nghe thấy lời cầu khẩn run sợ của cô, người luôn ghét phụ nữ ở bên cạnh Lục Hạo Thành lúc này lại có một tia đau lòng thương tiếc. 
Ánh mắt của anh nhìn vào hai người phụ nữ đang đi tới là Khương phu nhân và con gái của bà. 
Bước chân của hai người ngày càng gần, người con gái đang núp trong lòng anh bỗng run lên. 
Anh hơi nhíu mày, hai tay tự động ôm vào thắt eo của cô, tựa đầu cô vào trong lòng anh. 
Giống như là muốn đem lại cho cô cảm giác an toàn. 
Trên người của Lam Hân có một mùi hương, khiến cho anh cảm thấy có chút quen thuộc. 
Khương Tĩnh Hàm và mẹ của cô bước đến, nhìn thấy hai người đang ôm nhau. 
Trong ánh mắt của hai mẹ con họ tỏ ra vẻ khinh thường, miệt thị. 
Khi bước chân của hai mẹ con họ dần biến mất, Lam Hân mới rời khỏi vòng tay ôm ấp của Lục Hạo Thành. 
Khuôn mặt cô trắng bệch nhìn Lục Hạo thành, khóe miệng khé nhéch lên, tỏ vẻ bất đắc dĩ liền cười nói: DI TC tổng, vừa rồi cảm ơn anh” Trong lòng anh, Lục Hạo Thành cũng đang không biết nghĩ gì, nghe thấy lời cảm ơn của cô, sắc mặt của anh đột nhiên trầm xuống. 
Khóe miệng anh cười như không cười:”Lam tiểu thư, lợi dụng tôi xong, không phải chỉ cần cảm ơn là xong chuyện đâu.” “Vậy anh muốn như thế nào” Khuôn mặt vẫn còn vẻ đau khổ của Lam Hân nhìn anh, ngữ khí vẫn còn chút run rẫy. 
Nghe thấy lời tà nịnh trong trong lời nói của Lục Hạo 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/432653/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.