Cô nhếch mép một cái: “Lúc Dịch Thanh Vũ tới, sao anh không bảo cô ta đút anh?”
“Cô ta và cô không giống nhau.
”
Vâng vâng vâng.
Người ta là đại tiểu thư nhà họ Dịch, mà tôi chỉ là người giúp việc đáng thương.
Lâm Mạn ở trong lòng phun ra một câu, múc một muỗng thuốc, đưa tới bên môi Kỳ Hàn Lâm.
Bởi vì có chút nóng nên cô thổi thổi.
“A Cô đút cái thìa qua.
Kỳ Hàn Lâm mở miệng, ngậm cả thìa và thuốc.
Nhất thời, một vị đắng chát nổ tung trong cổ họng.
Kỳ Hàn Lâm không khỏi nhíu mày.
Đắng thì cũng thôi, anh cũng không phải không thích các loại cà phê này nọ.
Nhưng mà, trong thảo dược khó tránh có một vị chát đặc thù, khiến người ta khó có thể nuốt xuống.
Kỳ Hàn Lâm quay đầu đi: “Không uống nữa.
”
“Tôi có mang theo mứt hoa quả qua đây, lúc nhỏ Bắc Bắc bị bệnh cũng không thích uống thuốc, tôi thường làm.
”
“Không ăn.
”
‘Anh ăn một miếng, nhất định anh sẽ
thích.
Lâm Mạn nhanh như chớp, trực tiếp đút mứt hoa quả vào miệng Kỳ Hàn Lâm.
Nhất thời.
Một vị trái cây ngọt ngào nhưng không ngấy, thay thế cho vị đắng của thảo dược.
Mùi vị này, thậm chí còn khiến người khác thấy rằng cho dù có đắng nữa hay còn chát cũng không có vấn đề gì, chỉ cần có thể ăn được mứt hoa quả là tốt rồi.
Hàm trên hàm dưới của Kỳ Hàn Lâm
mở ra rồi đóng lại, răng nanh tinh tế đang nhai nuốt mứt hoa quả.
Thấy anh hình như cũng thích, trong lòng Lâm Mạn rất xúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-hai-bao-tong-tai-truy-bat-co-vo-bo-tron/555033/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.