Tiết học cuối cùng buổi sáng là thể dục. Tạ Kỳ Chi ở trên sân, theo thầy học thể dục nhịp điệu, đến tiết thứ ba thì giải tán tại chỗ. Các bạn học khác rủ rê nhau đi chơi bóng, còn cậu thì không có bạn bè, lẻn ra siêu thị dùng đồng hồ điện thoại quét mã mua một cây kem. Sau khi ăn xong, cậu thong thả quay về, trốn dưới bóng cây để đợi tan học.
Hôm nay trời nóng, cậu ngồi thiu thiu ngủ, cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng huýt sáo, cậu ném cành cây nhỏ vừa nhặt được, chạy qua đường chạy.
Một quả bóng đá bay thẳng tới, các cô gái đứng hai bên đường chạy kêu lên kinh hãi: “Cẩn thận!”
Tạ Kỳ Chi còn chưa kịp phản ứng, “bùm” một tiếng, một lực mạnh va vào lưng, cơ thể mất kiểm soát lao về phía trước.
Lòng bàn tay cọ xát trên đường chạy thô ráp, bị rách da, từng giọt máu nhỏ rịn ra từ vết thương, chỉ cần cử động một chút thôi cũng đau rát.
Cậu nhíu mày đứng dậy khỏi mặt đất, kéo ống quần lên. Phía sau, có tiếng ai đó hả hê la lên:
“Trần Mân, mày đã đá trúng tên chuyên đi mách lẻo rồi! Nó sẽ đi tìm anh trai, lần này mày chết chắc!”
Tạ Kỳ Chi quay đầu lại, thấy Trần Mân và một nhóm bạn nam đang đứng trên sân bóng. Cậu ta bị bạn bè xô đẩy ra, khi ánh mắt đối diện với cậu, Trần Mân không hề trừng mắt lại đầy dữ tợn mà hơi chột dạ, né tránh ánh nhìn của cậu rồi chạy đi nhặt bóng.
“Cậu ta không cố ý,” Tạ Kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thanh-am-lang-son/2907450/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.