Với áp lực về nhà sẽ bị anh trai đánh, Tạ Kỳ Chi theo Ứng Hoài đứng trên đường chạy, hy vọng hắn có thể truyền thụ cho mình chút bí kíp chạy mà không tốn sức nhưng vẫn vượt qua tất cả mọi người.
Trong truyện tranh chẳng phải vẫn thế sao? Mỗi khi nhân vật chính gặp nguy hiểm, sẽ có một ông lão râu trắng từ trên trời rơi xuống, mặc dù Ứng Hoài không có râu trắng, cũng không phải ông lão, nhưng hắn cao ráo, chân dài, vai rộng lưng thẳng. Nhìn là biết thể lực rất tốt, chạy 2.000 mét chắc chắn không thành vấn đề.
“Bây giờ em có cần chạy hai vòng trước không?” Tạ Kỳ Chi hỏi hắn.
Ứng Hoài liếc cậu: “Bình thường em có tập thể dục đâu, bây giờ chạy rồi thì ngày mai dậy nổi không?”
“Thế anh muốn em luyện cái gì?”
“Giãn cơ, tư thế, nhịp thở.” Ứng Hoài đi sang một bên ngồi xuống, hai tay chống hai bên cơ thể, ngẩng đầu ngắm cậu một lúc, “Trước hết, làm một bài thể dục giữa giờ nhé?”
Cái giọng điệu đầy vẻ cười cợt và thích xem trò vui của hắn quá giống với tối qua khi bắt cậu thổi hơi vào tờ giấy. Tạ Kỳ Chi rút kinh nghiệm, không dễ bị hắn trêu chọc nữa.
Cậu nghi ngờ hỏi Ứng Hoài: “Bài thể dục giữa giờ thì liên quan gì đến chạy bộ?”
Ứng Hoài nói: “Để giãn cơ, tránh bị chuột rút và trật khớp.”
Nghe có vẻ cũng hợp lý, Tạ Kỳ Chi hỏi tiếp: “Rồi sao nữa, em phải làm thế nào mới có thể—” Cậu ngừng lại một chút, vượt qua tất cả mọi người nghe có vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thanh-am-lang-son/2907461/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.