Tắt máy suốt một đêm, khi điện thoại khởi động lại, không ngoài dự đoán, anh trai đã tức giận, gọi không được thì chuyển sang nhắn tin.
Tạ Kỳ Chi lướt lên trên, thấy câu đầu tiên là 【Tạ Kỳ Chi, em đủ lông đủ cánh rồi đúng không?】
Cậu không còn là một đứa trẻ nữa, sẽ không cảm thấy lo lắng khi nghe anh trai gọi cả tên lẫn họ, rồi tự vấn bản thân đã làm sai điều gì. Cậu chỉ cảm thấy từ khi đi làm, anh trai đã thay đổi rất nhiều, ít rảnh hơn, nụ cười trên mặt cũng ít hơn, và thời gian ở bên cậu cũng càng ít đi.
Tạ Kỳ Chi không muốn trách anh trai, nên chỉ có thể trút giận lên công việc của y, đi làm đúng là hại người không ít.
Thế nhưng, bất kể là chuyện tìm anh hai hay tái ngộ với Ứng Hoài, anh trai đều gạt cậu ra ngoài, không cho cậu tham gia, cũng không nói cho cậu biết tình hình tiến triển, cứ như thể hai người họ chẳng liên quan gì đến cậu vậy.
Nếu y có lý do riêng, thì Tạ Kỳ Chi cũng có thể hiểu được. Nhưng còn bây giờ thì sao?
Rõ ràng cậu chỉ đang kết bạn một cách bình thường, vậy mà anh trai vẫn xem cậu như một đứa trẻ chưa trưởng thành, vô cớ bắt đầu tra hỏi lai lịch, thân phận của Vưu Nhiên. Vưu Nhiên là người xấu sao? Cậu ấy có giết người phóng hỏa không? Kết bạn với cậu ấy có nghĩa là mình cũng sẽ đi vào con đường sai trái sao?!
Rốt cuộc anh trai đang nghĩ gì vậy?
Y có nghĩ mình là một ông bố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thanh-am-lang-son/2907471/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.