Khoa cấp cứu.
Ứng Hoài đi cùng Tạ Kỳ Chi xét nghiệm máu. Xếp hàng trước họ là một bé gái cũng bị sốt cao giữa đêm, ôm lấy chân mẹ không dám đưa tay ra.
Người phụ nữ dịu dàng dỗ dành con: “Bảo bối đừng sợ nha, chỉ một chút thôi. Kỳ Kỳ là đứa trẻ đáng yêu và dũng cảm nhất mà.”
Bé gái tên Kỳ Kỳ ngẩng đầu lên, vừa sụt sịt vừa hỏi: “Sao mẹ biết con đáng yêu? Mẹ có thấy răng khểnh nhỏ của con không?”
Người phụ nữ ôm cô bé đang lặng lẽ rơi nước mắt, che đầu ngón tay bị đau rồi rời đi. Tạ Kỳ Chi bước lên phía trước, đưa tay phải của mình ra.
Ứng Hoài cụp mắt, nhìn bác sĩ chích một cái vào đầu ngón tay cậu, giọt máu từ từ rịn ra. Tạ Kỳ Chi không dám nhìn thẳng, quay đầu đi, bất ngờ nghe thấy giọng của Ứng Hoài.
Hắn nói: “Kỳ Kỳ cũng là đứa trẻ đáng yêu và dũng cảm nhất.”
Tạ Kỳ Chi sững người, rồi cười hỏi hắn: “Vậy em có răng khểnh không?”
“Há miệng ra anh xem nào.”
Tạ Kỳ Chi ngoan ngoãn “a” một tiếng.
Ứng Hoài vỗ vỗ đầu cậu: “Em có răng chó con.”
Cái gì chứ. Tạ Kỳ Chi đang ấn miếng bông gòn, không rảnh tay để đánh hắn, chỉ có thể tức giận liếc hắn một cái.
Sau xét nghiệm máu là chụp CT phổi, chờ kết quả ít nhất nửa tiếng. Tạ Kỳ Chi quá buồn ngủ, chống cằm tựa vào ghế, mơ màng thiếp đi.
Ứng Hoài lấy nước về, dùng cốc nhựa chạm nhẹ vào mặt cậu: “Tỉnh dậy nào.”
Tạ Kỳ Chi mở mắt, lơ mơ ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thanh-am-lang-son/2907474/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.