Khi anh trai đến muộn, Tạ Kỳ Chi đang từ tốn húp canh mực, thì cửa đột ngột bị đẩy ra.
Tùng Thành nằm ở vĩ độ cao, sau khi vào thu thời tiết đã se lạnh. Buổi tối gió lớn, Tạ Chấp Lam mặc một chiếc áo khoác mỏng màu be bên ngoài áo dài tay trắng. Khi bước vào, y trông cứ như một sinh viên đại học trẻ tuổi lạc lõng. Thế nhưng, tất cả mọi người đều quen biết y, và ai nấy đều trêu chọc y đến quá muộn.
Y nhanh chóng liếc nhìn Tạ Kỳ Chi một cái, nháy mắt cười với cậu, rồi hòa vào đám người lớn khôn khéo, bắt tay nói chuyện như “Chào giám đốc X, đã lâu không gặp”.
Tạ Kỳ Chi lắng tai nghe một lúc, rồi nhỏ giọng hỏi Ứng Hoài: “Có phải ở đây ai cũng là giám đốc không? Anh là giám đốc gì thế?”
“Anh không phải.” Ứng Hoài cúi đầu nói với cậu, “Anh cũng như em, đến đây ăn ké thôi.”
Tạ Kỳ Chi đương nhiên không tin hắn. Thương nhân chạy theo lợi nhuận, nếu trên người Ứng Hoài không có gì đáng giá, tại sao vừa rồi họ lại dễ dàng bỏ qua mình, mà chỉ vây quanh hắn?
Chẳng lẽ chỉ vì hắn đẹp trai hơn mình sao?
Tạ Kỳ Chi nhìn anh trai. Sau khi ngồi xuống, y gần như chẳng ăn được mấy miếng, luôn bị người ta kéo lại nói chuyện, uống rượu. Tạ Kỳ Chi cứ nghĩ họ đang nói chuyện nghiêm túc, nhưng sau khi lắng nghe mười mấy phút, cậu chẳng nhớ được gì cả. Cảm giác trống rỗng và nhàm chán hơn cả tiết toán đầu tiên khi cậu trở lại trường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thanh-am-lang-son/2907483/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.