Chiếc bánh kem sinh nhật chỉ to bằng 8 inch, được làm theo chủ đề rừng xanh. Cảnh quan khá phong phú, tầng dưới là nền sô-cô-la đen, các loại kem màu sắc được trang trí thành bụi cây, bãi cỏ và dòng suối, còn có hai chú thỏ nhỏ. Phía trên mọc một cây đại thụ xanh mướt, trên tán lá rậm rạp rải đầy những ngôi sao lấp lánh.
Tạ Kỳ Chi ngây người nhìn chằm chằm chiếc bánh, không nhịn được nói: “Đẹp quá, em không nỡ ăn.”
Ứng Hoài trêu cậu: “Sợ em nghĩ vậy nên anh suýt nữa đã mua loại bánh hình đào tiên rồi.”
Tạ Kỳ Chi khó hiểu: “Em đâu phải là khỉ.”
Ứng Hoài nói: “Là để chúc Kỳ Kỳ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn đấy.”
Lời vừa dứt, nhưng không đợi được cái lườm giận dỗi của Tạ Kỳ Chi. Cậu mím môi cười một chút, nói một câu “Anh tham lam thật đấy”, rồi lảng tránh ánh mắt.
Tâm trạng dường như rất sa sút.
Ứng Hoài cụp mắt, im lặng nhìn cậu một lúc, lấy nến sinh nhật dùng để thắp sáng lúc nãy cắm lên cây đại thụ, lại bảo: “Đến thổi nến ước nguyện đi.”
Tạ Kỳ Chi nhìn ngọn nến số “19” đang cháy, trong lòng lại nghĩ không biết việc sửa chữa cáp điện đã đến đâu rồi, tại sao đến giờ vẫn chưa có điện.
Cậu lắc đầu: “Có thể để lát nữa không, em không muốn thổi.”
Ứng Hoài nói: “Cứ thổi đi, tắt rồi anh châm nến lại là được.”
Tạ Kỳ Chi vẫn chần chừ không động đậy.
“Kỳ Kỳ,” Ứng Hoài nhìn gương mặt cậu được ánh nến chiếu sáng, khẽ hỏi, “Vẫn còn sợ lắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thanh-am-lang-son/2907496/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.