Bữa trưa đều là chút cơm nhà, Tống Thiêm Tài như thế nào cũng cảm thấy nụ cười của Phó Văn Duệ ngồi ở ghế trên quá chói mắt. Đáng tiếc, hắn làm chủ nhà thật đúng là không tiện đuổi người đi, đặc biệt là người này mười thì có tám, chín phần là cậu ruột của người trong lòng nhà hắn.
Nhưng nhìn Phó Văn Duệ cứ thế nghênh ngang vào nhà, lại còn có xu thế ở lâu tại Tống gia, Tống Thiêm Tài rốt cuộc không nhịn được thầm nghĩ: Còn không phải là diễn kịch sao, xem ai sợ ai? Hắn, một tay lão làng lừng lẫy trong thương trường kiếp trước chẳng lẽ lại bại bởi Phó Văn Duệ nữa chắc.
Tống Thiêm Tài lập tức triển khai hình thức chủ nhà hiếu khách, trên mặt lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, gắp một miếng thịt ba chỉ thả vào trong bát Phó Văn Duệ, mở miệng nói: "Xin mời xin mời, đây là thịt kho tàu do chính tay nương của ta nấu, Phó công tử nhất định phải nếm thử đó."
Nhìn miếng thịt béo ngậy toàn mỡ là mỡ, nét tươi cười trên mặt Phó Văn Duệ thoáng cứng đờ. Cho dù mấy năm nay ở Phó gia hắn không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là chủ tử, còn có một người mẹ ruột luôn hết lòng vì hắn, ăn mặc tiêu xài cái gì không là tốt nhất? Ở bên ngoài bôn tẩu nhiều năm, Phó Văn Duệ đã sửa lại cái tính công tử không ít, nhưng loại thịt mỡ như thế này hắn thật đúng là chưa từng ăn bao giờ.
Thức ăn nhà hắn ngay cả củ cải cũng phải cắt tỉa ra đủ loại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vai-chuyen-nong-ho-lang-lang-minh-nhat/2087044/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.