Tống Thiêm Tài có chút buồn cười, hắn là hạng người như vậy sao? Cũng không biết nương hắn đang não bổ cái gì. Chẳng qua như vậy cũng tốt, chuyện Lương gia quá phức tạp, không quá thích hợp để nói với hai lão Tống gia. Hai lão Tống gia nghĩ như vậy vừa hay không tạo thành hiểu lầm gì với Triệu Ngôn Tu.
Tống Thiêm Tài đáp: "Nương, con trai ngươi giống loại người như vậy sao? Đúng rồi, nương, chuyện cha mẹ ruột của Ngôn Tu hai người biết là được rồi, không cần nhắc tới trước mặt Ngôn Tu. Y mặt mũi mỏng, chúng ta cũng nên thông cảm cho y đúng chứ. Với cả lần sau họ Phó kia lại tới đây, các ngươi cũng đừng kể chuyện của Ngôn Tu với hắn, việc này chúng ta không cần nhúng tay, để Ngôn Tu tự quyết định là được."
Hai lão Tống gia cái gì cũng tốt, đặc biệt là lòng dạ mềm cứ như sợi bún, không nỡ nhấc đũa gắp, cho nên Tống Thiêm Tài lo lắng cha mẹ hắn đầu óc hồ đồ một cái lại đứng ra làm người hoà giải.
"Ngươi coi nương của ngươi là kẻ khờ khạo như cha ngươi đấy à? Tự nhiên ăn no rửng mỡ chạy tới chọc tim chọc phổi Ngôn Tu làm gì. Ngôn Tu là một đứa trẻ ngoan, chuyện của y chúng ta đương nhiên phải quan tâm. Nhưng ngươi yên tâm, ta và cha ngươi cũng không phải già rồi hồ đồ, nhất định sẽ không nhúng tay khiến Ngôn Tu khó xử." Trần Quế Chi cũng coi như có chút khôn khéo. Chuyện của nhà người ta, một bà già như bà chen vào làm cái gì.
Nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vai-chuyen-nong-ho-lang-lang-minh-nhat/2087051/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.