Lương Tề Trọng là đứa trẻ rất dễ thân với người khác, điểm này giống hệt với cữu cữu Phó Văn Duệ của nó. Đôi chân chạy nhanh vài bước, nó trực tiếp vòng qua Tống Thiêm Tài chạy về phía Triệu Ngôn Tu, giọng hơi mang làm nũng nói: "Tiểu thúc, sao thúc chẳng chịu đi thăm ta gì cả. Ta cứ đợi mãi đợi mãi, cuối cùng đành phải bảo cha đưa ta tới tìm thúc. Đây là tiểu đệ đệ sao, trông nhỏ quá, chỉ mới cao đến bụng ta thôi nè."
Nói xong, còn rất tiện tay nhéo cái má núng nính của Tống Tiểu Bảo. Tên ngốc Tống Tiểu Bảo lại chẳng thấy lạ lẫm chút nào, nhìn thấy một tiểu ca ca xinh đẹp nhéo má mình, thế mà lại cười ngây ngô, hoàn toàn không có tiết tấu nước mắt ngắn nước mắt dài như khi bị các đại bá đại thẩm nhéo mặt một chút nào. Tống Thiêm Tài rất muốn che mặt, thằng con ngốc nhà hắn từ lúc nào đã trở thành nhan khống rồi? Thế giới này chẳng lẽ thật sự là một thế giới thích nhìn mặt sao. Cái này khẳng định không giống hắn. Hắn là người có nội hàm, khẳng định sẽ không để ý bề ngoài. Đúng, tuyệt đối là vật cực tất phản.
Triệu Ngôn Tu không có ác cảm với trẻ con, Lương Tề Trọng tuy rằng mới bảy tuổi, nhưng vóc dáng đặt trong nhóm bạn cùng lứa tuổi cũng xem như cao. Cha mẹ nó đều là người thanh tú xinh đẹp, cho nên vẻ ngoài của nó đương nhiên sẽ phấn điêu ngọc trác, đôi mắt to tròn, nhìn thôi cũng đủ khiến cho người ta yêu thích. Nó dùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vai-chuyen-nong-ho-lang-lang-minh-nhat/2087052/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.