Lương Hữu Vinh nói tiếp: "Cữu cữu của ta nhìn thì khôn khéo, kỳ thật rất ngốc. Chính bởi từ nhỏ chứng kiến bà ngoại vì một thiếp thị mà nhận hết tủi nhục, trong lòng hắn sớm đã quyết phải tìm được một người chung tình, đầu bạc không rời xa. Cho nên lúc quen Lâm Kiềm Tây, cữu cữu luôn toàn tâm toàn ý đối đãi hắn. Hai người ở phía nam trải qua mấy năm tiêu dao, nhưng việc này chung quy vẫn bị bà ngoại ta biết được."
Nói đến đây, Lương Hữu Vinh thở dài: "Bà ngoại ta chỉ có một đứa con trai duy nhất, sao có thể đồng ý cho cữu cữu cùng một nam tử ở bên nhau, chặt đứt truyền thừa hương khói. Bà bèn lấy cớ bệnh nặng lừa cữu cữu vội vã trở về, bắt hắn mau chóng cưới vợ sinh con, không tiếc giả bệnh để bức bách cữu cữu. Bà ngoại cả đời mệnh khổ, đối đãi với cữu cữu và mẫu thân lại luôn là một mảnh từ mẫu. Cữu cữu vô cùng hiếu thuận với bà ngoại, đến lúc này vì sức khoẻ của mẫu thân, cữu cữu đành đồng ý với yêu cầu của bà. Nhưng vị sủng thiếp kia của ông ngoại lại biết được bà ngoại giả bệnh lừa cữu cữu. Bà ta chỉ ước gì cữu cữu cùng nam tử lập khế ước, như vậy mới dễ bề chiếm trọn sản nghiệp Phó gia cho con trai mình. Vì thế bà ta bèn cố ý ở trước mặt mọi người vạch trần bà ngoại. Cữu cữu lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, ghét nhất là bị người khác lừa gạt, cảm thấy lòng hiếu của mình như trở thành trò hề,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vai-chuyen-nong-ho-lang-lang-minh-nhat/2087055/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.