Khi Tiết Tư Đồng đến được phòng nhạc thì đã là bảy giờ ba mươi. Bên trong không bật đèn, cô tưởng Trình Yến đã rời đi, thất vọng cúi đầu quay người định rời đi, nhưng vừa bước một bước thì bỗng nghe thấy tiếng hát nhẹ nhàng cùng tiếng guitar vọng ra từ trong phòng nhạc.
Cô đẩy cửa bước vào, trên sân khấu phòng nhạc chỉ có một chiếc đèn nhỏ bật sáng, Trình Yến ngồi trên một chiếc ghế cao, ôm đàn guitar trong lòng, cúi đầu vừa gảy đàn vừa khẽ hát lời bài hát.
“Không nhớ đã bắt đầu từ khi nào,
Có lẽ chỉ là cảm giác với em,
Bỗng chốc phát hiện mình, đã yêu sâu đậm, thật sự rất đơn giản.
Dù đất trời có sụp đổ cũng chẳng sao,
Đúng hay sai chẳng thể phân định.
Không hối hận vì tình yêu mà ngày đêm theo đuổi,
Người điên cuồng đó là tôi.
I Love You, không thể không yêu em baby, hãy nói em cũng yêu tôi.
I Love You, mãi không muốn baby mất em…”
Hát được nửa bài, Tiết Tư Đồng phát hiện không biết từ lúc nào Trình Yến đã ngẩng đầu lên nhìn cô. Cô cầm bài toán vừa giải bước đến trước mặt anh, “Tớ giải được rồi.”
Trình Yến lại nói: “Cậu đến muộn.”
Tiết Tư Đồng không để ý, nghiêm túc hỏi: “Đây là ý gì vậy?”
Trình Yến ôm đàn guitar, gương mặt lười nhác quen thuộc hiện lên, “Ý nghĩa của cậu thấy được đấy.”
Tiết Tư Đồng đứng trong bóng tối, chăm chú nhìn anh không chớp mắt, giọng càng lúc càng nhỏ: “Cậu như vậy khiến tớ nghĩ lung tung đấy.”
Trình Yến cười khẽ, nhẹ nhàng dẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-van-lan-rung-dong-dong-that/2767029/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.