“Thanh thanh tử cẩm, du du ngã tâm.”
Tiết Tư Đồng nhìn tên WeChat của Trình Yến, lại nhìn tin nhắn anh vừa gửi tới, hành động lặng lẽ này của anh khiến cô cảm thấy như vừa ăn mật ngọt, cả trái tim đều tan chảy.
Những cánh bướm trong tim cô từ lúc thổ lộ tâm tư với Trình Yến vẫn chưa yên ổn lại. Chúng như không hề biết mệt, cứ vỗ cánh bay lượn điên cuồng.
Tám chuyện dăm ba câu với Trình Yến xong, Tiết Tư Đồng đặt điện thoại xuống, bước tới trước tủ. Ngăn cao nhất đã được cô để trống, bên trong chỉ có một mô hình máy bay và một chiếc móc khóa hình cá heo.
Cô nâng niu như bảo vật, nhẹ nhàng đặt chúng lên mặt bàn học, động tác cẩn trọng đến mức không dám thở mạnh.
Sau đó, cô mở cuốn nhật ký, ngòi bút nhẹ nhưng dứt khoát chạm vào mặt giấy, ghi lại tất cả những chuyện xảy ra hôm nay.
Viết xong một đoạn ngắn, cô bất giác ngẩng đầu, trong gương phản chiếu chính mình, sợi dây chuyền bạc nằm vắt trên chiếc cổ trắng ngần thanh tú của cô. Cô lấy ra mặt dây bị che dưới cổ áo, để nó nằm yên trên đầu ngón tay.
Dưới ánh đèn, sợi dây chuyền tỏa sáng rực rỡ, rực rỡ như những con số khắc trên vòng tròn bên trong mặt dây.
Ánh đèn bàn chiếu lên mặt bàn, dòng chữ trong cuốn nhật ký mở rộng ra hiện lên rõ nét – thanh tú và chỉnh tề.
“Một ngày bình thường, vì cùng người mình thích thổ lộ tâm sự mà trở nên đáng nhớ. Trình Yến, thật ra tớ cũng thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-van-lan-rung-dong-dong-that/2767030/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.