Vừa mới từ bên ngoài về, Chu Thừa Quyết đã nghe thấy tiếng hiệu ứng trò chơi ầm ĩ vang lên trong phòng khách tầng một, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng hò hét phấn khích của Chu Khang Lạc, cùng tiếng Giang Lan Y đang trò chuyện với dì giúp việc về thực đơn bữa trưa. Bầu không khí ồn ào, náo nhiệt vô cùng.
Anh lần theo hướng phát ra âm thanh, ung dung đi tới phía sau Sầm Tây, một tay chống lên lưng ghế sofa, hơi cúi người xuống nhìn xem hai người đang chơi trò gì.
Tư thế ấy thoạt nhìn như anh đang ôm trọn Sầm Tây vào lòng.
Có lẽ cảm nhận được đệm sofa khẽ lún xuống, Sầm Tây vô thức quay đầu, ngước mắt lên. Mấy sợi tóc mai mỏng vướng vào khóe môi thiếu niên. Cô không ngờ khoảng cách giữa hai người lại gần đến thế, nhất thời ngây ra, mắt mở to, sững sờ mất vài giây.
Cuối cùng cô bị tiếng gọi của Chu Khang Lạc kéo về thực tại:"Chị ơi, nhìn này! Chị phải tập trung mới được, không thì học mãi cũng không biết chơi đâu. Trò này khó lắm!"
"À... được."
Sầm Tây lúng túng thu hồi ánh mắt, hiếm khi tỏ ra mất bình tĩnh.
Chu Khang Lạc đang dạy Sầm Tây chơi game.
Bình thường cậu bé chơi với ai cũng bị "nghiền" cho tơi tả, khó khăn lắm mới gặp được một chị gái chưa từng đụng vào trò chơi. Chu Khang Lạc cảm thấy vô cùng tự hào.
Lúc này cậu bé rất ra dáng người lớn, thao thao bất tuyệt hướng dẫn, thỉnh thoảng lại chỉ điểm vài chỗ.
Ánh sáng phát ra từ màn hình trò chơi lóa mắt, đôi bàn tay nhỏ bé của Chu Khang Lạc bận rộn di chuyển tới lui, nhưng rốt cuộc là đang làm gì thì cũng chẳng ai biết rõ. Sầm Tây nhìn vào chỉ thấy mù mịt.
"Chị hiểu chưa?"Vừa kết thúc một ván đấu với máy, nhóc con đã ngẩng đầu hỏi.
Nhưng trẻ con mà, dạy người ta mà cái chế độ cơ bản nhất hay kỹ năng cơ bản đều không buồn giới thiệu, bản thân thì chơi cũng chẳng giỏi. Sầm Tây chẳng hiểu nổi trò chơi này rốt cuộc là gì, đành cười gượng:"Hiểu rồi.”
Nhóc con vui mừng dúi điện thoại vào tay cô:"Vậy chị thử đi!"
Sầm Tây bất đắc dĩ nhận lấy, miễn cưỡng nhập cuộc.
Kết quả thì khỏi nói — bị NPC "quay cho như dế", đến cả lính cũng bị đập cho không trượt phát nào.
Lần đầu tiên trong đời Chu Khang Lạc gặp được người chơi còn "gà" hơn cả mình, tự tin tăng vọt, háo hức muốn solo với Sầm Tây.
Nhưng chơi hai người thì cần hai chiếc điện thoại, mà Giang Lan Y thì đang bận trong bếp, chẳng thể giúp được. Hai người còn đang lúng túng thì Chu Thừa Quyết đã vòng ra phía trước, lười biếng ngồi xuống bên cạnh Sầm Tây, rút điện thoại từ túi ra, mở khóa, rồi tiện tay ném cho cô: "Chơi đi."
Chu Khang Lạc mở to mắt đầy kinh ngạc.
Phải biết, tính tình của anh họ cậu bé rất khó ở. Tuy tiêu tiền hào phóng, nhưng những đồ dùng cá nhân như điện thoại thì tuyệt đối không cho người khác động vào, nên dù lúc nãy Chu Khang Lạc có rầu rĩ đến đâu cũng chẳng dám mơ tới việc mượn được.
Một ván game nhanh chóng kết thúc.
Cậu bé hả hê vì thắng được, trong khi Sầm Tây vẫn rất bình tĩnh, không hề tranh giành hơn thua. Dù bị "ăn hành" bao nhiêu lần, cô cũng chỉ mỉm cười dịu dàng.
Nếu đổi lại là Lý Giai Thư, chắc Chu Khang Lạc đã bị cho ăn đòn tơi tả rồi.
Đối với Sầm Tây, được ngồi trên chiếc sofa mềm mại, trong căn phòng mát lạnh, không cần lo kiếm tiền hay lao lực, chỉ đơn giản chơi game giải trí như vậy, đã là một việc xa xỉ lớn lao rồi.
"Để tôi." Khi cậu bé còn đang đắc ý, Chu Thừa Quyết đã ngồi sát lại, rút điện thoại từ tay Sầm Tây, lười biếng nói:"Mở ván nữa đi."
Nói xong, giọng anh hơi trầm, ghé sát vào tai cô thì thầm: "Nhìn kỹ, anh đây dạy cho."
Chu Thừa Quyết dạy rất mạch lạc, không dài dòng, dù là giảng bài hay chỉ game đều cực kỳ dễ hiểu.
Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, cầm điện thoại nhẹ như không, cố ý đưa màn hình về gần phía cô.
Tiếng kêu thất thanh của Chu Khang Lạc vang lên liên tiếp, xen lẫn là giọng Chu Thừa Quyết thỉnh thoảng lạnh nhạt chỉ dẫn, rất kiên nhẫn.
Chẳng mấy chốc, Sầm Tây đã hiểu được cách chơi cũng như các kỹ năng cơ bản.
Chỉ là… hiểu lý thuyết nhưng vẫn chưa thực chiến.
"Thử đi.”
Chu Thừa Quyết chỉ mất vài phút đã giải quyết xong Chu Khang Lạc, ung dung phá luôn nhà chính. Sau đó, anh đưa điện thoại lại cho Sầm Tây: "Xử nó đi."
Sầm Tây mím môi cười nhẹ, ngập ngừng:
"Tôi chơi còn kém lắm."
"Tin vào chính mình. Cậu là người do tôi dạy ra mà."
Một ván solo nhanh chóng bắt đầu.
Lúc đầu Chu Khang Lạc vẫn còn lạc quan, nhưng chưa đầy hai phút sau, tiếng kêu thất thanh của cậu bé lại vang lên.
Bây giờ, Sầm Tây đã không còn là cô nàng "gà mờ" lúc nãy nữa.
Cô dễ dàng quật ngã Chu Khang Lạc, còn thuận tay dọn sạch lính, chẳng để sót ai.
Chu Thừa Quyết nhướng mày:"Không tệ nha, biết tính máu rồi cơ đấy."
Đúng thật, cô gái nhỏ này rất thông minh.
Sầm Tây khẽ cong khóe môi.
Ván đấu nhanh chóng kết thúc.
Bị đè bẹp toàn tập, Chu Khang Lạc tức tối gào to không hơi nữa, nhanh tay kéo Sầm Tây vào đội, mở một trận đấu bình thường.
Vừa vào game, cậu bé đã giành ngay vị trí xạ thủ sở trường.
Trùng hợp thay, đó lại là vị tướng duy nhất mà Sầm Tây từng chơi qua.
Bị giành mất, cô đành phải chọn tướng khác.
Chu Thừa Quyết tiện tay chọn giúp:
"Chọn cái này đi."
Sầm Tây nhỏ giọng:
"Tôi không biết chơi tướng này."
"Giống nhau cả thôi. Đi rừng, mang theo Trừng Phạt. Lát nữa tranh thủ cướp bùa đỏ của nó, cậu biết tính máu rồi mà."
Nhìn vẻ mặt Chu Thừa Quyết bình thản, cô cũng đành nghe theo. Vì thật ra cô cũng chẳng biết phải chọn cái nào khác.
Hai người thì thầm to đến mức Chu Khang Lạc nghe rõ mồn một.
Cậu bé tức lắm, vừa vào trận đã lao ngay ra rừng đánh quái, căng mắt nhìn xung quanh, phòng thủ cẩn thận.
Gần như khi quái trong rừng chỉ còn một chút xíu máu, thấy Sầm Tây vẫn chưa xuất hiện, Chu Khang Lạc mới thở phào, định hạ đòn cuối cùng.
Ai ngờ ngay giây tiếp theo, một cú Trừng Phạt phóng ra từ trong bụi cỏ, chị gái nhỏ cướp luôn bùa đỏ!
"???"
"!!!"
"Aaaaaa!!"
Một giây trước còn là cậu bé khoe khoang, chớp mắt đã vứt luôn điện thoại, gào ầm lên đòi giải nghệ về quê nuôi heo, thề thốt cả đời này sẽ rửa tay gác kiếm, không thèm đụng vào game nữa.
Ở đằng sau sofa, Chu Thừa Quyết lười biếng gác khuỷu tay tựa lên lưng ghế, tay kia chống cằm, cười khẽ như thể vừa nhặt được báu vật, còn không quên giơ tay nhéo má Sầm Tây. Má của cô mềm mềm, nhưng sờ mãi cũng chẳng thấy miếng thịt nào.
Giọng anh có chút tự hào kỳ lạ: "Không tệ."
Học sinh tiểu học Chu Khang Lạc lập tức... tắt điện , không còn mặt mũi đối diện với cặp đôi tàn nhẫn kia nữa, ném điện thoại một cái "phạch" xuống ghế rồi chạy biến vào phòng ăn, bám lấy Giang Lan Y, bắt đầu làm nũng.
"Chơi xong rồi hả?" Giang Lan Y hỏi.
Chu Khang Lạc bĩu môi, thở hổn hển như bị cuộc đời vùi dập:"Không chơi nữa!"
Giang Lan Y lập tức ngoái đầu ra phòng khách, cất tiếng gọi:"Chơi xong rồi thì lại đây! Chuẩn bị ăn cơm thôi!"
Mấy món cuối cùng cũng được dọn lên bàn, Giang Lan Y kéo tay Chu Khang Lạc còn dính nước rửa tay thơm mùi cam đi tới, vừa rót nước cho mấy đứa nhỏ vừa quay sang nói với Sầm Tây: "Tây Tây, đừng khách sáo nha, cứ tự nhiên như ở nhà mình. Ở đây ăn uống đơn giản, cũng không biết mấy món này có hợp khẩu vị con không?"
"Con cảm ơn dì."Sầm Tây ngoan ngoãn gật đầu, hai tay đón lấy ly nước cam, môi khẽ mím lại, ngẩn ngơ mất một thoáng.
Nơi này và nhà cô đúng là khác nhau một trời một vực. Ở nhà, ngay cả tư cách ngồi vào bàn ăn cô cũng không có. Lúc người ta ăn tiệc linh đình thì cô vẫn còn bận loay hoay trong bếp. Đến lượt cô ăn thì trên bàn chỉ còn lại mấy miếng đồ ăn thừa lộn xộn chờ cô dọn dẹp.
Ở đây, mọi thứ như là một giấc mơ tuyệt đẹp, huyền ảo đến mức chỉ chạm nhẹ là tan biến.
"Đã bảo đừng khách sáo rồi mà, đứa nhỏ này." Giang Lan Y cười thân thiện:"Con nói không ăn được cay đúng không? Dì đã dặn đầu bếp không cho ớt vào. Cũng trùng hợp thật, Quyết nhà dì cũng không ăn được cay. Đúng là duyên phận nha!"
Nghe tới đây, Sầm Tây chợt nhớ tới cơm hộp bị đổ hôm trước, theo bản năng quay sang liếc thiếu niên bên cạnh.
Thiếu niên ho khan một tiếng, lúng túng gắp mấy miếng rau nhét vào miệng, hàm hồ nói:
"Ừm... không cay... chả có mùi vị gì luôn... cay chút thì vẫn ngon hơn."
"Ngon cái đầu thằng nhóc nhà con! Ăn cay rồi lại lết vào bệnh viện truyền nước cho biết thân." Giang Lan Y trêu chọc.
Chu Thừa Quyết không đổi sắc mặt uống một ngụm nước cam, quyết đoán đổi chủ đề:"Thế sao mẹ không ăn?"
Giang Lan Y cười rạng rỡ như hoa nở đầu xuân:"Ba con sắp xuống máy bay rồi. Lát nữa mẹ và ông ấy ra ngoài ăn riêng."
Chu Khang Lạc vừa gặm cánh gà vừa nhao nhao:"Ui cha, chú với thím đi hẹn hò kìa, ngọt ngào ghê!"
"Lắm chuyện."
Giang Lan Y gắp rau vào chén của cậu bé, tay thoăn thoắt như đang chơi nhào bột, lại tiện tay gắp thêm một cái cánh gà vào bát Sầm Tây.
Chu Thừa Quyết thuận miệng hỏi:"Không phải ba nói còn hai, ba ngày nữa mới về ạ?"
"Ờ, ông ấy chơi chán rồi, ký xong mấy cái hợp đồng là về luôn." Giang Lan Y thản nhiên đáp.
Chu Thừa Quyết tặc lưỡi:"Mẹ với ba yêu đương mấy chục năm rồi mà còn gắn bó như keo như sơn vậy hả? Không ngán à?"
Giang Lan Y trừng mắt liếc anh một cái:
"Để coi sau này con yêu đương vào rồi sẽ thế nào! Đến lúc đó đừng có mới xa bạn gái hai ngày đã nhảy dựng lên, ôm gối đi tìm người ta khóc nhè nhé."
"...Mẹ yên tâm đi, con không thể nào là kiểu người như thế được."
Chu Thừa Quyết nhướng mày, dửng dưng đáp.
Sầm Tây im lặng ăn cơm, hầu như không chen vào câu nào, chỉ lặng lẽ nghe bọn họ vừa ăn vừa chọc ghẹo nhau. Thỉnh thoảng Giang Lan Y mắng vài câu, Chu Thừa Quyết lại phản pháo đôi ba câu, rộn ràng như một bản nhạc đồng dao.
Trong ngôi nhà này, không có cãi vã, không có nghi ngờ, không có bạo lực, không có đứa em trai hống hách được chiều hư, cũng không có bố mẹ thiên vị, đổ lỗi vô cớ.
Chỉ có sự ấm áp rất đỗi đời thường, rất đỗi hạnh phúc.
Được ngồi lặng lẽ nghe bọn họ nói cười đã là một loại hạnh phúc khó lòng miêu tả đối với Sầm Tây.
Chu Thừa Quyết ăn qua loa vài miếng, dạ dày chưa khỏi lại bắt đầu đau âm ỉ, đang định buông đũa thì liếc thấy Sầm Tây cũng chuẩn bị đặt bát xuống.
Anh khựng lại, rồi giả vờ tự nhiên ngồi xuống tiếp, xới thêm nửa bát cơm, nhìn sang:"Ăn thêm chút nữa đi?"
Sầm Tây chần chừ, không biết có nên đáp lời – rõ ràng lúc nãy anh muốn đứng dậy mà…
Không đợi cô từ chối, Chu Thừa Quyết đã thản nhiên giật lấy cái bát không trước mặt cô, tự tay xới một bát cơm đầy ụ, điềm nhiên nói:"Tôi còn chưa ăn no đâu. Cậu cũng ăn cùng tôi thêm chút nữa đi."
Sợ cô ngại mà từ chối nên thiếu niên nhanh nhảu nói thêm một lý do nghe "hợp tình hợp lý":"Với lại... nếu mẹ tôi mà thấy cậu ăn xong rồi, thì kiểu gì cũng giục tôi ăn lẹ lên còn lên lầu học bài. Ăn chậm tí còn được trốn tiết."
Sầm Tây bị "hoa ngôn mỹ từ" của anh thuyết phục, nhận lấy bát cơm:"Được."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.