Sầm Tây không nói gì nữa. Bên kia màn hình, Chu Thừa Quyết cũng ăn ý mà giữ im lặng.
Hơi thở nhẹ nhàng của hai người vang lên khe khẽ trong góc tường chật hẹp u tối qua chiếc điện thoại nhỏ bé.
Ước chừng năm phút trôi qua, cuối cùng phía Sầm Tây cũng phát ra tiếng động lạo xạo nho nhỏ.
Chu Thừa Quyết kiên nhẫn chờ suốt năm phút, cuối cùng cũng thấy một chút ánh sáng lóe lên trong màn hình tối om, liền mở lời:“Cậu đang làm cái tạo hình gì thế kia?”
Anh chú ý tới chiếc mũ bảo hiểm mà Sầm Tây vẫn chưa kịp tháo xuống từ khi trở về.
Sầm Tây ngẩn ra một lúc, sau khi phản ứng lại mới thuận miệng đáp: “Quên tháo mũ xuống. Tối nay tôi đi giao đồ ăn bằng xe điện.”
“Để tôi xem nào.” Chu Thừa Quyết bảo cô chỉnh lại góc máy.
Sầm Tây có chút ngại ngùng.
Lần đầu tiên cô gọi video với người khác, lại còn là con trai, mà tình huống tối nay thì đúng là quá trùng hợp, khiến cô gái nhỏ không khỏi thấy ngượng ngùng.
Do dự một lúc, cô vẫn nhấc điện thoại ra xa hơn một chút, cố gắng để khung hình rõ ràng hơn.
Chu Thừa Quyết thì không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ nhìn lướt qua một cái rồi nói:
“Cái này to quá.”
“Cái gì cơ?”
“Tôi nói cái mũ.” Trong màn hình, thiếu niên hơi ngẩng đầu lười biếng nói tiếp:
“Mũ này của ai vậy? Đội lên thấy rộng quá.”
“Của chồng dì út. Trong quán chỉ có mỗi cái này thôi.” Cô thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vong-tron-cuu-dau-tinh/2899965/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.