Khi Sầm Tây tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ màng, đã là hơn hai tiếng sau khi cô ngất xỉu.
Cô cảm thấy đầu óc mơ màng, toàn thân không còn chút sức lực, vết thương hôm qua khi ngã khỏi xe điện lại càng đau hơn.
Sầm Tây từ từ mở mắt, mọi thứ xung quanh khiến cô cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Mùi thuốc sát trùng tràn ngập trong không khí. Sầm Tây cố gắng hé miệng, muốn phát ra chút âm thanh, nhưng cổ họng cô như bị ai đó chặn lại, vừa đau vừa dính, một lúc lâu sau vẫn không nói ra lời được.
“Tỉnh rồi à?” Một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh, nghe rất quen thuộc.
Sầm Tây không thể đáp lại.
Ngay lập tức, bóng dáng quen thuộc của Chu Thừa Quyết xuất hiện trước mắt cô.
Sầm Tây lại mở miệng, nhưng vẫn không thốt lên được lời nào.
“Chưa nói được thì đừng nói vội.” Chàng trai đặt tay lên trán cô, lòng bàn tay áp sát, cảm nhận nhiệt độ trong vài giây: “Cơn sốt giảm rồi, nhưng cổ họng vẫn còn đau à?”
Sầm Tây không có sức để đáp lại cũng chẳng có sức để gật đầu, chỉ khẽ chớp mắt.
May mắn là Chu Thừa Quyết hiểu cô, anh nhẹ nhàng đỡ cô ngồi tựa vào đầu giường, rồi lấy cốc nước ấm đã chuẩn bị sẵn bên cạnh đưa cho cô: “Uống nước thử xem. Thử trước nhiệt độ xem thế nào. Giờ chắc không còn nóng nữa, có thể uống được rồi.”
Sầm Tây vẫn giữ tay trong chăn, không đủ sức để nhận lấy. Chu Thừa Quyết cũng không ép cô, anh trực tiếp đưa cốc nước đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vong-tron-cuu-dau-tinh/2899968/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.