“Hai nghìn không ba mươi lăm...” Chu Thừa Quyết thực sự là không hiểu cô nghĩ như thế nào. Anh tức giận đến mức không thể kiềm chế được, giọng nói lạnh lùng mà trào phúng, “Lần sau chi bằng treo một cái biển bên cạnh chỗ ngồi của tôi, còn cậu ngồi bên cạnh cầm túi thu tiền.”
Sầm Tây chớp mắt một cái.
Chu Thừa Quyết không thể nhìn nổi vẻ mặt này của cô: “Ý cậu là sao? Cảm thấy ý tưởng này cũng ổn à?”
“…” Sầm Tây vội vã lắc đầu, tỏ ra rất nghiêm túc.
Chu Thừa Quyết lạnh lùng nhìn cô, không dịch chuyển một chút nào.
Sầm Tây càng bị nhìn chằm chằm càng cảm thấy có lỗi, chỉ có thể cúi đầu, uống từng ngụm nước ấm.
Ban đầu Chu Thừa Quyết định tiếp tục trách móc cô, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của cô, lại không thể nói ra thành lời. Đến khi anh nhìn thấy bọng mắt hơi trũng xuống vì sốt và mệt mỏi của cô, cùng với nếp mí mắt rõ rệt hơn so với bình thường, cơn giận dữ lúc trước dường như giảm đi một nửa.
Chu Thừa Quyết đột nhiên cảm thấy bản thân mình còn ngốc hơn cô.
Sầm Tây vẫn uống nước, trong lòng thì chột dạ. Chu Thừa Quyết nhìn một lúc rồi không nhịn được, vẫn giữ vẻ mặt chưa hết giận, giọng nói vẫn lạnh lùng, nhưng tay đã không thể ngừng lại, đưa ra lấy cốc trong tay cô: “Không muốn uống thì đừng uống nữa.”
Sầm Tây l**m môi, để anh lấy cốc đi, vì cô thật sự không muốn uống nữa.
Nhưng nghĩ đến chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vong-tron-cuu-dau-tinh/2899969/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.