Giọng nói tủi thân của cô vừa cất lên, tim của Chu Thừa Quyết liền mềm nhũn.
Một tay anh nắm lấy cổ tay cô, giữ khoảng cách giữa cánh tay và cơ thể để tránh chạm phải vết thương, tay còn lại nhẹ nhàng đặt sau gáy cô, kéo cô lại gần mình.
Lúc này trong lòng Sầm Tây hơi khó chịu, nhưng cô cũng không kháng cự, thuận theo động tác của Chu Thừa Quyết mà chui vào lòng anh, gò má áp sát lồng ngực của thiếu niên, cảm nhận được bàn tay đang dịu dàng xoa đầu mình từng chút một. Nước mắt như thể có chỗ để trút, từng giọt từng giọt thấm vào áo đồng phục trắng sạch sẽ của anh.
So với mấy vết thương ngoài da không mấy nghiêm trọng trên cánh tay, thì cảm xúc lúc này của cô mới là điều cần được quan tâm nhất.
Chu Thừa Quyết dường như cũng hiểu điều đó, để mặc cô vùi mặt vào lòng mình mà khóc nấc lên, không một lời trách mắng.
Sau một hồi trút bỏ cảm xúc, Sầm Tây nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.
Cô buông vạt áo đồng phục của anh ra, rời khỏi vòng tay anh, má bắt đầu nóng ran, ánh mắt tránh né, ngại ngùng không dám nhìn thẳng anh.
Chu Thừa Quyết vừa hoàn thành xong phần thi chạy 5000m dành cho nam.
Hai đường đua nam nữ không ở cùng một khu, ở giữa còn cách nhau hai tòa nhà dạy học và một khu vườn có tượng Khổng Tử.
Hai cuộc thi bắt đầu gần như cùng lúc, bên anh chạy dài hơn 2000m nên kết thúc muộn hơn Sầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vong-tron-cuu-dau-tinh/2900000/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.