Sầm Tây cầm điện thoại, đang định nhắn lại thì bỗng nghe thấy tiếng đổ vỡ vang lên từ quán cá nướng dưới lầu. Bàn ghế bị xô đổ xuống đất, bát đĩa vỡ tan tành.
Tiếp theo là tiếng mắng chửi của người đàn ông và tiếng gào thét hoảng loạn của người phụ nữ đan xen vào nhau.
Những âm thanh này đã chẳng còn xa lạ gì đối với Sầm Tây. Cô run bắn người theo bản năng, tim đập thình thịch không thể kiểm soát.
Tiếng đập phá vẫn tiếp tục dội vào tai cô. Giọng chửi tục tĩu của chồng dì út vang lên trong đêm tối xen lẫn tiếng khóc nghẹn ngào cầu xin của dì út và tiếng em gái sợ hãi khóc nức nở. Sầm Tây siết chặt điện thoại, lao thẳng xuống tầng.
Cảnh tượng trong quán hỗn độn vô cùng. Người đàn ông vô dụng kia đang không ngừng tay đấm chân đá lên thân hình gầy gò của người phụ nữ.
Cô chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức xông ra chắn trước mặt dì. Nhưng ngay khoảnh khắc cái ghế kia giáng xuống từ trên cao, người phụ nữ mình đầy thương tích lại bất ngờ gom hết chút sức lực cuối cùng, quay người ôm chặt lấy Sầm Tây, che chở cho cô, gồng lưng hứng trọn lấy cú đập.
Giọng dì út khản đặc, không còn lại bao nhiêu sức:“Cam Cam, mau đưa em gái đi đi… đừng ở đây… đừng để con bé nhìn thấy cảnh này… mau lên.”
“Nhưng mà—”
“Đi mau!”
Sầm Tây không kịp do dự. Cô bế lấy em gái đang khóc đến mức không thở nổi, bịt chặt mắt và tai cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vong-tron-cuu-dau-tinh/2900008/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.