“ Em đang sống ở đâu?” – Chu Thừa Quyết vờ như vô tình hỏi.
Sầm Tây báo địa chỉ của côi nhi viện.
“ Anh đang hỏi chỗ ở của em.”
Chu Thừa Quyết đã thấy địa chỉ mà cô nói trong hồ sơ cá nhân của Tinh Tinh rồi.
“Giống nhau thôi.” – Sầm Tây cũng không định giấu giếm.
Dù sao người cũng đã ngồi lên xe, lát nữa đến nơi là rõ ngay.
Chu Thừa Quyết hơi nhíu mày, ngước lên nhìn cô gái ngồi ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu theo bản năng, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Xe chạy được hơn nửa tiếng, Sầm Tây bắt đầu thấy có gì đó không đúng.
Dù chỉ mới trở về Nam Gia mấy tháng, Sầm Tây không quen thuộc với những thay đổi chóng mặt của nơi này suốt mấy năm qua, nhưng cô vẫn nhớ rõ con đường từ côi nhi viện đến bệnh viện.
Có không ít trẻ nhỏ trong côi nhi viện. Cảm cúm hay té ngã là chuyện bình thường. côi nhi viện này là đơn vị được hỗ trợ của bệnh viện tư nhân Kỳ Thiên nên chỉ cần các bé có bệnh gì thì hầu như đều đưa đến đây.
Sầm Tây đã về đây mấy tháng, cũng từng đưa không ít trẻ con đến bệnh viện, nên cô nhớ rõ khung cảnh ven đường và thời gian di chuyển.
Thế nhưng xe của Chu Thừa Quyết chạy gần nửa tiếng rồi, ngay cả mấy công trình quen thuộc cách bệnh viện tầm ba phút cũng chưa thấy đâu.
“ Anh đi đường vòng sao?” – Sầm Tây hỏi thẳng.
“Đi rồi.” –
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vong-tron-cuu-dau-tinh/2900019/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.