Gần trưa ngày hôm sau, Sầm Tây mới mơ màng tỉnh giấc từ trong ổ chăn ấm áp.
Thực ra trước đây cô rất ít khi ngủ nướng.
Sinh hoạt của cô luôn đều đặn: mười hai giờ đêm đi ngủ, năm giờ sáng dậy, hiếm khi sai lệch.
Về sau vì muốn tiết kiệm được tiền nhanh hơn chút, cô bắt đầu quen với việc thức khuya thâu đêm. Nhưng dù ngủ lúc mấy giờ, cô vẫn có thể tỉnh dậy đúng giờ vào hôm sau như thường.
Rất ít lần cô thật sự ngủ nướng, hầu như chỉ có ở Vọng Giang.
Tựa như mỗi lần đến đây, cô đều có thể ngủ một giấc thật sâu và an ổn, mặc kệ thời gian, thoải mái mà lười biếng thêm chút nữa.
Lúc này, Sầm Tây vẫn chưa lộ đầu ra khỏi chăn, cả người nhỏ xíu cuộn tròn bên trong, ý thức dần dần khôi phục, nhưng mí mắt thì vẫn nặng trĩu, mãi không mở ra nổi.
Cô nhớ mang máng tối qua hình như bản thân có đi ăn với Lý Giai Thư và mọi người, sau đó uống không ít rượu. Cô cứ tưởng say đến gần như mất trí thì hôm sau tỉnh dậy thế nào cũng đau đầu muốn chết. Nhưng kỳ lạ thay, cảm giác khó chịu như dự đoán lại không hề xảy ra.
Cô chỉ cảm thấy trong người vẫn còn chút mơ màng, chưa hoàn toàn tỉnh táo, cổ họng hơi ngứa, muốn uống nước ấm, bụng thì lưng lửng đói, ngoài ra không có gì quá bất ổn.
Ký ức về tối qua sau khi say rượu trở nên hỗn loạn. Trong đầu cô chỉ còn vài mảnh ký ức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vong-tron-cuu-dau-tinh/2900029/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.