Cuối tháng Mười, Nam Gia đã bắt đầu se lạnh.
Tuy nhiệt độ bên ngoài không quá thấp nhưng cũng đủ khiến người ta phải mặc hai lớp áo.
Cơn buồn ngủ đã dần qua, Sầm Tây chuẩn bị rời giường, theo thói quen sẽ tìm đồ để thay, nhưng khi đưa tay sờ vào người, cô mới nhận ra tối qua trước khi ngủ mình đã quên thay đồ ngủ, chỉ mặc mỗi bộ quần áo mỏng bên trong, lớp áo ngoài đã bị cởi ra.
Cô hơi có vẻ khó chịu, đưa cánh tay tới gần mũi rồi ngửi thử, sau đó nhíu mày nhìn về phía Chu Thừa Quyết: “Tối qua em không tắm…”
Câu nói rõ ràng là tự chỉ trích bản thân, nhưng lại mang theo một chút cảm giác trách móc nũng nịu với Chu Thừa Quyết mà chính cô cũng không nhận ra.
Cô không tắm là vì say rượu, không tự lo được cho bản thân.
Còn anh, không uống rượu, chắc chắn vẫn tỉnh táo, sao lại để cô bẩn thỉu như vậy rồi nằm thẳng lên giường?
Chu Thừa Quyết nghe xong, cũng làm theo cô, cúi xuống hít vài hơi thật sâu, cố tình ngửi mùi.
Sầm Tây có chút ngượng ngùng với sự gần gũi này, vội vàng né tránh, định đẩy anh ra, nhưng vẫn không thể chống lại được sự quấn quýt của anh.
"Này..." Sầm Tây cố tình hỏi, "Anh làm gì vậy?"
" Anh ngửi thử," Chu Thừa Quyết nghiêm túc đáp, "Mùi thơm thế này sao lại ghét chứ? Có thể đừng đòi hỏi quá cao ở bạn gái của anh không?"
"…Tật xấu gì vậy?" Sầm Tây định làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-vong-tron-cuu-dau-tinh/2900030/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.