🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cuối tháng Mười, Nam Gia đã bắt đầu se lạnh.

 

Tuy nhiệt độ bên ngoài không quá thấp nhưng cũng đủ khiến người ta phải mặc hai lớp áo.

 

Cơn buồn ngủ đã dần qua, Sầm Tây chuẩn bị rời giường, theo thói quen sẽ tìm đồ để thay, nhưng khi đưa tay sờ vào người, cô mới nhận ra tối qua trước khi ngủ mình đã quên thay đồ ngủ, chỉ mặc mỗi bộ quần áo mỏng bên trong, lớp áo ngoài đã bị cởi ra.

 

 

Cô hơi có vẻ khó chịu, đưa cánh tay tới gần mũi rồi ngửi thử, sau đó nhíu mày nhìn về phía Chu Thừa Quyết: “Tối qua em không tắm…”

 

Câu nói rõ ràng là tự chỉ trích bản thân, nhưng lại mang theo một chút cảm giác trách móc nũng nịu với Chu Thừa Quyết mà chính cô cũng không nhận ra.

 

Cô không tắm là vì say rượu, không tự lo được cho bản thân.

 

Còn anh, không uống rượu, chắc chắn vẫn tỉnh táo, sao lại để cô bẩn thỉu như vậy rồi nằm thẳng lên giường?

 

Chu Thừa Quyết nghe xong, cũng làm theo cô, cúi xuống hít vài hơi thật sâu, cố tình ngửi mùi.

 

Sầm Tây có chút ngượng ngùng với sự gần gũi này, vội vàng né tránh, định đẩy anh ra, nhưng vẫn không thể chống lại được sự quấn quýt của anh.

 

"Này..." Sầm Tây cố tình hỏi, "Anh làm gì vậy?"

 

 

" Anh ngửi thử," Chu Thừa Quyết nghiêm túc đáp, "Mùi thơm thế này sao lại ghét chứ? Có thể đừng đòi hỏi quá cao ở bạn gái của anh không?"

 

"…Tật xấu gì vậy?" Sầm Tây định làm ra vẻ tức giận, nhưng không kìm được khóe môi đang nhếch lên, "Anh đi đi. Em muốn đi tắm."

 

Chu Thừa Quyết chợt nhận ra, hít một hơi, rồi hỏi cô: "Ý của em là đang trách anh không đủ chu đáo, không tắm cho em trước khi đưa em lên giường đúng không?"

 

"……" Sầm Tây giật mình trong lòng. Nhờ lời của Chu Thừa Quyết mà cô mới nhận ra, có lẽ lúc nãy trong vô thức, cô thật sự đã nghĩ anh nên làm điều đó.

 

Sao cô lại mặc định anh có nghĩa vụ này…

 

"Không phải đâu." Cô cứng miệng nói.

 

“ Đối với chuyện này, anh rất vui lòng làm, nhưng mà có điều em chưa biết," Chu Thừa Quyết không thèm để ý đến cô đang giả vờ, tự mình giải thích, "Bạn gái anh học luật, giỏi lắm. Hiện giờ anh vẫn chưa có danh phận chính thức, nên có vài chuyện không dám tự tiện nếu chưa có sự đồng ý của em. Anh sợ sau khi em tỉnh dậy sẽ kiện anh."

 

"……"

 

Sầm Tây cũng không nhịn được, bắt đầu đùa lại: " Nói vậy lá gan của anh cũng nhỏ quá nhỉ..."

 

"Ồ? Vậy thì nhờ luật sư Sầm chỉ điểm giúp anh một chút?" Chu Thừa Quyết nở nụ cười lười biếng, nửa đùa nửa thật, "Chỉ cần luật sư Sầm cho phép, đừng nói là tắm, chuyện gì anh cũng tình nguyện làm."

 

Sầm Tây: "……"

 

Vài năm không gặp, trình độ mặt dày của anh đúng là tăng lên theo cấp số nhân.

 

Sầm Tây không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Cô ngượng ngùng, nói kiểu gì cũng không thắng nổi anh.

 

" Em đi tắm trước, cả người thấy không thoải mái. Sáng nay em không có tiết học." Sầm Tây vừa nói vừa xuống giường.

 

"Chờ một chút."

 

Tối qua anh là người bế cô vào, cô không đi dép. Chu Thừa Quyết liền bước vài bước ra ngoài, mang vào cho cô một đôi dép lông mềm, cúi xuống đặt ngay bên chân cô.

 

Đôi dép lông này là Chu Thừa Quyết đặc biệt dẫn cô đi mua vào mùa đông năm lớp mười, cũng giống như đôi dép mùa hè có màu hồng. Anh còn mua một đôi cùng loại màu xanh.

 

Nhiều năm trôi qua, đôi dép này lại trở về dưới chân cô, vẫn mềm mại, sạch sẽ, chẳng hề thay đổi.

 

Không chỉ là một đôi dép, tất cả những thứ ở đây, từ sofa, bàn ghế, giấy dán tường, rèm cửa, đến cốc nước, khăn tắm, gối ôm, ga giường, mọi thứ đều giữ nguyên dáng vẻ cô thấy khi rời đi.

 

Thậm chí cả quyển sách cô nằm lật qua lại cả đêm trên sofa nhỏ bên giường anh trước khi đi cũng vẫn nằm ở đúng vị trí, chiếc bookmark kẹp giữa trang sách vẫn là cái mà cô đặt vào hôm đó.

 

Sau này Sầm Tây hỏi anh sao không dọn đi, Chu Thừa Quyết bình thản trả lời, nói rằng cô trở về rồi chắc chắn sẽ tiếp tục đọc hết, dọn đi làm gì.

 

"Đau đầu không?" Khi Sầm Tây mang dép lông, bước xuống giường, Chu Thừa Quyết theo thói quen đi tới, đưa tay ra đỡ, sợ cô mới tỉnh rượu đứng không vững.

 

Sầm Tây lắc đầu: "Không đau. Tối qua anh cho em uống gì vậy? Mùi vị khá ngon."

 

" Canh giải rượu." Chu Thừa Quyết đáp.

 

"Vậy mà còn có thể gọi giao hàng vào đêm khuya?" Sầm Tây không hề thấy lạ, đi về hướng phòng tắm, định dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt để cho tỉnh táo, nhưng chưa kịp làm, thì Chu Thừa Quyết ở phía sau đã vặn vòi nước, đổi thành nước ấm.

 

"Không phải giao hàng, là anh làm." Anh nói xong lại quan tâm dặn cô, "Thời tiết này không được dùng nước lạnh."

 

Nói xong, anh lại tiện tay lấy kem đánh răng, trực tiếp vặn ra cho cô, rồi đưa bàn chải vào tay cô.

 

Trên bồn rửa mặt, các đồ dùng vệ sinh rõ ràng đã được thay mới. Những đồ này có hạn dùng ngắn, không thay mới thì không thể dùng, nhưng thương hiệu và mùi hương vẫn chẳng thay đổi.

 

"Anh còn biết làm canh giải rượu à?" Sầm Tây vừa đánh răng vừa nhìn qua gương lớn trước bồn rửa mặt, vô tình đối diện với ánh mắt của Chu Thừa Quyết. Anh đang tựa vào khung cửa, đứng nhìn cô.

 

"Em đang coi thường ai thế hả?" Chu Thừa Quyết cười nói, "Luyện mấy năm rồi. Bây giờ tay nghề của anh rất tốt. Sau này em muốn ăn gì, anh đều có thể làm cho em."

 

Sầm Tây đang cúi người súc miệng, không nói gì. Chu Thừa Quyết cũng không đòi hỏi cô phải trả lời, chỉ đứng lặng im phía sau nhìn cô, nụ cười trên mặt không thể giấu được.

 

Nói ra thì cũng thật kỳ lạ. Lúc Sầm Tây không có ở đây, anh cũng từng làm rất nhiều việc mà người khác cho là thú vị, để giúp bản thân thoát khỏi tâm trạng uể oải. Leo núi, trượt tuyết, đua xe, nhảy dù, cái gì k*ch th*ch là anh chơi cái đó. Nhưng cho dù có k*ch th*ch đến đâu, trái tim của Chu Thừa Quyết vẫn cứ bình đạm như mặt hồ phẳng lặng, dường như đã ngừng đập.

 

Thế nhưng, lúc này đây, khi anh đứng cách cô không xa, rõ ràng bản thân chẳng làm gì cả, chỉ nhìn cô làm những việc bình thường nhất ngay trước mắt, nhưng trái tim anh lại đập nhanh hơn, khó mà kìm được nụ cười trên môi.

 

Chu Thừa Quyết cứ đứng đó nhìn một lúc. Thấy cô gần như đã súc miệng xong, anh quay người đi vào phòng thay đồ, lấy chiếc áo ngủ mà cô từng để quên ở đây, đặt lên chiếc ghế nhỏ bên ngoài phòng tắm.

 

"Anh nhớ chiều nay em không có tiết học phải không?" Chu Thừa Quyết hỏi.

 

"Ừm." Sầm Tây trả lời, mặt hơi ửng hồng khi quay lại, đẩy anh ra ngoài cửa phòng tắm.

 

"Nếu anh cứ nhất quyết muốn ở lại đây nhìn, thì em cũng không đẩy anh ra được đâu." Chu Thừa Quyết cười nhẹ, "Chỉ hỏi em vài câu thôi. Nếu chiều nay em không có lớp, vậy thì đừng về kí túc xá nữa. Ăn xong cơm, anh sẽ dẫn em đi dạo. Nếu thấy mệt thì ở lại nhà nghỉ ngơi thêm một chút. Nếu có bài vở cần làm, em không mang laptop theo cũng không sao, trong thư phòng của anh đã chuẩn bị sẵn một cái rồi, cứ dùng thoải mái. Anh cũng không có tiết học, chúng ta có thể làm gì tùy thích."

 

Có thể ở lại đây thêm một chút, để anh được nhìn cô thêm vài giây cũng tốt.

 

Chuyện ký túc xá đã xong xuôi, chỉ còn mấy ngày nữa là phải về Trường An tổ chức hoạt động. Ngoài ra, hai ngày nay cô không có việc gì bận.

 

Sầm Tây không nghĩ lâu, định gật đầu đồng ý, nhưng đột nhiên nhớ ra còn một việc quan trọng chưa làm. Cô nghĩ nghĩ rồi nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói vô thức dịu đi một chút: "Chiều nay em còn chút việc phải giải quyết, có lẽ ăn xong cơm em phải đi rồi."

 

Chu Thừa Quyết không thể nói là không thất vọng, nhưng người đã tìm lại được rồi, tương lai còn nhiều thời gian, anh không phải là người trẻ con, đương nhiên sẽ không dùng cảm xúc để níu kéo, ngăn cản bước đi của cô. Anh ngay lập tức đáp lại: "Vậy ăn xong cơm, anh tiễn em. Em muốn đi đâu?"

 

Sầm Tây nghĩ một lát, vẫn không nói rõ đích đến thực sự của mình, chỉ nói: "Trước tiên anh đưa em về côi nhi viện, có vài món đồ em để quên ở ký túc xá."

 

"Được."

 

Sầm Tây tắm xong ra ngoài, Chu Thừa Quyết đã chuẩn bị sẵn một bàn đầy món ăn ngon. Ngoài cánh gà chiên Coca mà Sầm Tây thích ăn trước kia, còn có một số món ăn khác, trông mỗi món đều khá hấp dẫn.

 

Sầm Tây mặc bộ đồ ngủ mới thay, ngồi vào bàn ăn, tiện tay xắn tay áo lên đến khuỷu tay, liếc mắt nhìn các món ăn trên bàn, không dám tin nhìn Chu Thừa Quyết: "Những món này đều là anh làm à?"

 

"Ừ." Chu Thừa Quyết thấy cô không tin, liền trực tiếp đặt chiếc điện thoại mà trước kia cô để lại lên bàn, đẩy về phía cô, "Của em này. Mang về đi, khi nào có thời gian thì xem. Chắc mọi người cũng đã gửi không ít tin nhắn cho em."

 

Đặc biệt là anh.

 

Mặc dù biết chiếc điện thoại này luôn bên cạnh mình, dù anh có gửi bao nhiêu tin nhắn thì cô cũng không nhận được, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy có một ngày, anh sẽ đưa chiếc điện thoại này lại cho cô. Lúc đó chắc chắn cô sẽ thấy được tất cả.

 

Trong suốt những năm qua, anh thỉnh thoảng gửi tin nhắn vào hộp thư của cô.

 

Dù không bao giờ nhận được câu trả lời, nhưng khung trò chuyện của bọn họ vẫn luôn được ghim lại.

 

Dù Chu Thừa Quyết chưa bao giờ mở điện thoại của Sầm Tây ra xem trong đó có gì, nhưng mỗi ngày anh đều sạc đầy pin điện thoại cho cô. Vì vậy lúc này cô chỉ cần mở ra là có thể dễ dàng nhìn thấy.

 

Trước mắt là vô số tin nhắn chưa đọc, từ rất nhiều bạn bè cũ. Hầu như ai cũng gửi cho cô không ít tin nhắn. Thỉnh thoảng Lý Giai Thư và Giang Kiều thấy cái gì thú vị cũng sẽ chia sẻ vào hộp thư riêng của cô giống như ngày xưa.

 

Trong đó, tin nhắn của Chu Thừa Quyết là nhiều nhất.

 

Đôi khi anh kể mấy chuyện tào lao, hoặc chia sẻ cuộc sống hằng ngày. Văn bản, âm thanh, ảnh, video, anh gửi đủ mọi thứ mà anh nghĩ tới.

 

Trong những tin nhắn đó, câu hỏi anh hỏi nhiều nhất là "Em đã ăn chưa? Ăn gì?" rồi kèm theo một bức ảnh là món ăn anh đang ăn.

 

Khi làm bài tập, anh sẽ gửi ảnh một tờ giấy trắng, rồi nhắn: "Bắt đầu đây. Khi nào làm xong sẽ báo cho em biết.", sau đó còn hỏi cô: "Em làm xong chưa? Chuẩn bị đi ngủ chưa?"

 

Dù không được đáp lại, nhưng anh vẫn kiên trì làm như vậy mỗi ngày.

 

Cảnh hoàng hôn trên đường từ trường về nhà, hoa cỏ trên sân thượng, đôi khi có con mèo hoang tới trước cửa quán cá nướng, ...Tất cả những gì anh thấy, anh tiếp xúc đều sẽ lưu lại trong khung trò chuyện của bọn họ.

 

Sầm Tây vô thức mở một video. Cảnh trong video trông rất quen thuộc, chắc hẳn là phòng bếp ở Vọng Giang.

 

Trong video, Chu Thừa Quyết đeo tạp dề, đứng trước bàn bếp, vừa rửa cánh gà vừa liếc nhìn vào ống kính, trạng thái giống như lúc trước khi anh trò chuyện với cô qua video, thản nhiên giới thiệu: "Hôm nay lại luyện làm cánh gà này. Anh đăng ký một lớp học, chắc sẽ có tiến bộ."

 

"À, hình như phải chiên sơ qua trước." Anh vừa nhớ lại, vừa đổ cánh gà đã rửa vào chảo nóng.

 

Ngay lập tức, dầu nóng bắn lên tay anh, anh không tránh được nên kêu lên một tiếng, rồi lại không để ý giải thích với ống kính: "Chuyện nhỏ, không sao đâu."

 

Sầm Tây không nhịn được cười, sau đó nghiêm túc xem hết video.

 

Trong các tin nhắn, video kiểu này không ít, gần như chứng kiến Chu Thừa Quyết từ không biết làm món nào đến giờ có thể làm một bàn đồ ăn trong vòng một tiếng.

 

"Em tin rồi chứ?" Chu Thừa Quyết hỏi.

 

Sầm Tây gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi video.

 

"Người thật ở ngay trước mặt em mà em lại nhìn video?" Chu Thừa Quyết cũng thật có tiền đồ, đi ghen cả với chính mình, "Thử đi."

 

Chu Thừa Quyết gắp mấy miếng đồ ăn vào trong bát của cô. Sầm Tây thử một miếng, hai mắt sáng lên.

 

"Ngon không?" Chu Thừa Quyết mỉm cười. Ai cũng biết từ nhỏ anh đã quen được khen, nhưng giờ lại nhìn vẻ mặt của cô đầy mong đợi.

 

"Ngon, rất ngon." Sầm Tây đương nhiên không phụ lòng anh, khen ngợi hết lời.

 

Những món ăn này có thật sự rất ngon, thậm chí không thua gì những món ở các quán ăn mà bọn họ từng thích ăn lúc trước.

 

Trong vài năm qua, Chu Thừa Quyết đã bỏ ra rất nhiều công sức vào việc này.

 

"Vậy thì tốt, em thích là được. Sau này em muốn ăn gì, anh đều làm cho em." Chu Thừa Quyết cười, như thể đang chờ đợi bài kiểm tra từ cô. Khi nhận được sự hài lòng, anh thở phào nhẹ nhõm, "Ăn nhiều vào."

 

Sầm Tây cũng không khách sáo, tay trái tay phải đều gắp lia lịa, ăn mà không ngừng được.

 

Chu Thừa Quyết thì lại không ăn nhiều. Suốt bữa ăn, anh không phải là thêm món cho cô, thì là bóc tôm, bóc cua, cầm điện thoại quay cô, như thể muốn ghi lại từng giây từng phút của cô.

 

Trong lúc đó, anh còn chọn vài tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè. Đây là bài đăng đầu tiên sau hơn bốn năm anh chưa từng đăng gì.

 

Sầm Tây vừa mới tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ. Anh không muốn chia sẻ hình ảnh riêng tư của cô, nên chỉ chọn mấy tấm hình mà góc chụp chủ yếu là bàn ăn, xung quanh hình là tay cô, hay một phần cánh tay, thỉnh thoảng còn lộ ra một đoạn tay áo màu hồng phấn của bộ đồ ngủ.

 

Nhìn vào là biết có một cô gái ở bên cạnh anh.

 

Nếu như những tấm hình có chút mập mờ, thì dòng trạng thái của anh lại thẳng thắn hơn rất nhiều.

 

zcj: [Cô ấy nói, rất ngon.]

 

Sầm Tây vẫn giữ nguyên khẩu vị của mình, cô ăn nhiều hơn hẳn so với các cô gái bình thường khác.

 

Ngày trước, khi có người ngoài, cô sẽ hơi ngại ngùng, nhưng bây giờ ở trước mặt Chu Thừa Quyết, cô lại thấy vô cùng thoải mái, chỉ có lúc ban đầu hơi không quen, vẫn kiềm chế một chút, sau đó chẳng còn bận tâm che giấu nữa.

 

Lúc này, ba bát cơm đã vào bụng, cô có vẻ như vẫn còn muốn ăn tiếp.

 

Chu Thừa Quyết vừa để cô ăn, vừa bắt đầu suy tính bữa ăn tiếp theo sẽ làm món gì để thay đổi món cho cô.

 

Ăn xong bữa cơm, hai người nghỉ ngơi một chút rồi Sầm Tây thúc giục anh đưa mình ra ngoài.

 

Đến côi nhi viện, Sầm Tây về phòng ký túc xá. Vài phút sau, cô mang ra một chiếc vali nhỏ xinh.

 

Chu Thừa Quyết cầm lấy, cảm thấy hơi nặng, nhướng mày hỏi: "Cái gì vậy? Cũng nặng đấy."

 

Sầm Tây hơi ngẩn người, rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì đâu, đến lúc đó anh sẽ biết."

 

"Được." Cô muốn nói thì nói, không muốn nói anh cũng không ép, chỉ cần không có ý định rời khỏi anh, thì còn lại tùy cô.

 

"Vậy tiếp theo phải đi đâu? Về Đại học Nam Gia hay là đưa em đến đài truyền hình?" Chu Thừa Quyết mở cửa xe, giúp cô ngồi vào chỗ rồi mới quay lại ghế lái.

 

"Lục Cảnh Uyển." Sầm Tây nói.

 

Chu Thừa Quyết dừng tay đang xoay vô lăng, hơi ngẩn ra: "Lại đi tìm mẹ nuôi của anh sao? Mấy hôm nay hình như bà ấy không ở Nam Gia."

 

Sầm Tây lắc đầu, mỉm cười nhìn anh: " Tới nhà anh, gặp mẹ anh."

 

Chính là mẹ ruột của Chu Thừa Quyết.

 

Nghe vậy, Chu Thừa Quyết vô thức liếc nhìn chiếc vali nhỏ xinh, trán hơi nhăn lại, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng anh không hỏi gì thêm. 

 

Cô nói muốn gặp mẹ anh, thì anh sẽ đưa cô đi gặp.

 

Đến trước cửa nhà ở Lục Cảnh Uyển, Chu Thừa Quyết định sẽ xách vali giúp cô, nhưng vừa đưa tay ra thì Sầm Tây đã lại ấn anh ngồi lại ghế lái.

 

Anh nhướng mày: "?"

 

"Anh đợi ở đây một chút." Sầm Tây tự mình cầm vali, ôm vào trong ngực, rồi cố ý dặn dò thêm một câu, "Chu Thừa Quyết, đợi em nhé."

 

"Được." Anh đáp lại rất nhanh.

 

Suốt bao năm qua, anh đã chờ đợi cô, đâu thiếu vài phút này.

 

Trong thư phòng của Lục Cảnh Uyển, Giang Lan Y vẫn dịu dàng pha trà cho cô như những lần trước, chỉ có ánh mắt là thêm phần mãn nguyện.

 

"Cuối cùng thì con cũng về rồi." Giang Lan Y nói.

 

Bà ấy vừa nói xong, mắt của Sầm Tây bắt đầu đỏ lên.

Giang Lan Y thấy vậy, không nhịn được mỉm cười, đưa cho cô hai tờ giấy ăn, giọng nhẹ nhàng: “Vẫn là trẻ con.”

“Nghe nói con là thủ khoa ban xã hội của trường THPT Trường An?” Giang Lan Y hỏi.

Sầm Tây không bất ngờ khi bà ấy biết chuyện này. Dù sao thì cô đã để lại chiếc điện thoại cũ ở Vọng Giang, gần như cắt đứt mọi liên lạc, kể cả với Uông Nguyệt-người trước đây vẫn liên tục nhờ cô viết bài. Sau đó, cô đã thông qua số điện thoại trên tấm thiệp của Giang Lan Y để liên lạc lại với Uông Nguyệt.

 

Hai người bọn họ quen biết nhau. Có lẽ trong mấy năm qua, Giang Lan Y đã phần nào thông qua Uông Nguyệt mà biết được tình hình của cô, nhưng bà ấy vẫn tôn trọng ý muốn của Sầm Tây, không làm phiền cô quá nhiều.

Sầm Tây gật đầu.

Giang Lan Y cười càng tươi hơn: “Dì biết mà, chắc chắn cô sẽ có một con đường rất tốt để đi.”

“Cảm ơn dì.” Sầm Tây nói xong, lấy ra chiếc vali tinh xảo mà bốn năm trước Giang Lan Y đã đưa cho cô, “Dì, trong này là hai mươi vạn.”

“Năm đó, dì lén cho con mười vạn, thật sự đã cứu giúp con trong lúc nguy cấp. Nếu không có nó, lúc đó con thật sự không biết phải làm thế nào. Cảm ơn dì rất nhiều.” Sầm Tây dừng lại một chút rồi tiếp tục nói, “Sáu vạn còn lại là phần tiền sáu vạn mà Chu Khâu Kiến lấy từ ba mươi vạn của nhà họ Chu hồi đó, phần còn lại là bốn vạn, coi như là tiền lãi con vay của dì trong mấy năm qua. Tổng cộng là hai mươi vạn, dì có thể kiểm tra lại.”

Giang Lan Y không bất ngờ trước hành động này của cô.

 

Bà ấy mở chiếc vali ra, không có ý định đếm tiền mà lấy bốn vạn đưa lại cho Sầm Tây: “Nếu trả lại mười sáu vạn sẽ khiến con yên tâm hơn thì dì nhận.”

“Coi như là dì giữ giúp con vậy.” Giang Lan Y nói đùa, không chút nghiêm túc, không hề có dáng vẻ của một người lớn.

Sầm Tây hơi ngẩn ra, “Hả?”

“Không có gì.” Giang Lan Y ho nhẹ một cái rồi quay lại vẻ mặt nghiêm túc, “Còn bốn vạn này, dì không thể nhận. Dì không làm dịch vụ cho vay nặng lãi. Nhận tiền lãi của con xong, dì sợ bị dì Uông của con kiện, nói dì lừa tiền trẻ con.”

“ Nếu nhận số tiền này, dì sẽ không ngủ được.” Bà ấy cười nói.

Sầm Tây há miệng, định nói gì đó, nhưng Giang Lan Y ngắt lời đúng lúc: “ Dì có một câu hỏi muốn hỏi con.”

“Câu gì ạ?” Sầm Tây lập tức bị dẫn sang chủ đề khác.

“Lúc nhỏ, con có biệt danh là Cam Cam phải không?” Giang Lan Y cười tươi với vẻ mặt tò mò.

Sầm Tây không hiểu sao bà ấy lại đột nhiên hỏi về chuyện này, nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng không hẳn là biệt danh, chỉ là dì út của con hay gọi như vậy. Dì ấy mở cửa hàng ở Nam Gia từ rất lâu rồi. Lúc con còn nhỏ đến tìm dì ấy, dì út cứ gọi con là Cam Cam nhỏ, sau đó lớn rồi, thì gọi là Cam Cam, sao vậy ạ?”

“Quả nhiên.” Giang Lan Y nói với vẻ mặt “ra là vậy,” “ Năm đó trước khi con rời đi, những lời con nói lúc đó là lần đầu tiên dì nghe được. A Quyết vốn rất kiêu ngạo, từ nhỏ đã không thích làm nũng với ba mẹ, bị người ta bắt nạt cũng không nói cho chúng ta biết. Sau này nhờ con nói mà dì mới biết được. Lúc đó, dì còn tự hỏi, sao con lại rõ chuyện này như thế?”

“Lúc đầu dì chỉ nghĩ, A Quyết chơi thân với con nên đã kể cho con nghe, nhưng nghĩ lại thì không phải. Thằng nhóc này rất thích giữ thể diện. Nó đã trưởng thành rồi, chắc không thể nào nhắc tới chuyện này trước mặt cô gái mình thích.” Giang Lan Y nói, “Lúc nhỏ, khi bị bắt nạt, con đã giúp A Quyết đuổi mấy đứa trẻ đó đi phải không?”

“ Con từng gặp thằng bé lúc nhỏ sao?”

Sầm Tây suy nghĩ một chút, không phủ nhận, nhẹ nhàng gật đầu.

“ Chẳng trách.” Giang Lan Y cười lắc đầu, “A Quyết đã tìm con rất lâu. Lúc khoảng tám chín tuổi, có lần tham gia cuộc thi đua xe đạp, nó giành được giải nhất, còn được thưởng một cái mũ bảo hiểm. Tất cả các bạn nhỏ đều vui mừng khôn xiết, nhưng chỉ mình nó là mặt mày rầu rĩ.”

“ Dì và ba nó hỏi nó sao vậy, nó cũng không nói, chỉ nói muốn tìm Cam Cam.”

“Chúng ta không hiểu, mua cho thằng bé một túi cam, nó cũng không cần, cứ chạy khắp Nam Gia tìm con như điên.”

“Lúc đầu chúng ta không biết nó muốn tìm ai, cứ nghĩ nó chỉ là đang buồn chán, nổi tính trẻ con, nên đem Lại Đây về cho nó làm bạn.” Giang Lan Y nhớ lại, “Lúc đó dì hỏi nó thích đặt tên gì cho cún con. A Quyết chỉ nói là thích Cam Cam. Dì và ba nó bảo, vậy thì gọi là Cam Cam, làm nó tức giận, suýt nữa thì đuổi Lại Đây đi.”

“Nhưng thật ra thằng bé rất mềm lòng, cuối cùng cũng không nỡ, vẫn nuôi Lại Đây bên mình, chỉ là không cho chúng ta gọi là Cam Cam, tùy ý đặt tên khác gì cũng được.”Giang Lan Y cười, “Sau đó, nó cứ mang theo Lại Đây đi tìm con khắp Nam Gia, hay lục lọi thùng rác. Không hiểu sao thằng nhóc này lại cứ thích lục lọi thùng rác để tìm người.”

“Thì ra là tìm con.”

Sầm Tây: “……”

 

“Nhưng sao thằng bé lại đi lục lọi thùng rác để tìm con vậy?” Giang Lan Y mãi không hiểu nổi.

 

Sầm Tây chậm rãi đáp: “Có thể là... vì hồi nhỏ con đã từng dẫn anh ấy đi lục tìm chai lọ trong thùng rác.”

 

Giang Lan Y không nhịn được cười, che miệng lại: “Hai đứa đúng là thú vị thật.”

 

“Vậy là tốt rồi, cuối cùng nó cũng tìm được con.” Giang Lan Y cười vỗ nhẹ chiếc vali xinh xắn, nói thẳng thắn hơn cả Chu Thừa Quyết: “Vậy thì dì... không, mẹ sẽ giữ giúp con dâu tương lai. Khi hai đứa kết hôn, mẹ sẽ trả lại cho con, làm thành bao lì xì.”

 

Sầm Tây bị một loạt xưng hô này làm cho hoảng hốt, không khỏi mím môi.

 

Giang Lan Y dừng lại, ngạc nhiên nháy mắt với cô: “Sao lại biểu hiện như vậy?”

 

Sầm Tây: “?”

 

Giang Lan Y thở dài, đau lòng: “Không thể nào chứ?”

 

Sầm Tây vẫn không hiểu: “?”

 

“Chẳng lẽ thằng nhóc Chu Thừa Quyết này lại kém đến vậy sao?” Giang Lan Y gần như bất lực, bắt đầu nghi ngờ liệu Chu Thừa Quyết có phải là con ruột của mình hay không, “Con đã về lâu như vậy rồi, mà nó vẫn còn chưa theo đuổi được con sao?”

 

Sầm Tây: “...”

 

“Không thể nào, trước đây ba nó làm gì cũng nhanh lắm mà!” Giang Lan Y lắc đầu: “Chu Thừa Quyết đúng là làm mất mặt gia đình.”

 

Sầm Tây: “...”

 

“Haiz, thật sự là tức chết dì mất.” Giang Lan Y nhìn Sầm Tây, nói: “Chiều nay con có rảnh không? Nếu không có việc gì, đi dạo phố với dì một chút nhé?”

 

Sầm Tây ngượng ngùng gãi đầu: “À... Chu Thừa Quyết đang đợi bên ngoài ạ.”

 

“Ồ! Vậy lần sau nhé.” Giang Lan Y vẫy tay: “Đi đi đi, dì không làm phiền hai đứa nữa đâu. Để dì bảo ba thằng bé làm lại công tác tư tưởng cho nó.”

 

Sầm Tây: “...”

 

Khi Sầm Tây rời khỏi Lục Cảnh Uyển, chiếc vali đã không còn trong tay cô nữa.

 

Chu Thừa Quyết đang ngồi ở ghế lái chờ cô, thấy cô đi ra liền trực tiếp xuống xe, bước nhanh đến bên cô, trong lòng bất giác cảm thấy có chút lo lắng: “ Hai người nói chuyện gì vậy?”

 

“Sao lại có biểu hiện như thế?” Chu Thừa Quyết hiếm khi lúng túng, “Có chuyện gì sao? Nói cho anh nghe đi. Anh có thể giải quyết hết, chỉ cần em nói thôi.”

 

Người đàn ông nhẹ nhàng nựng cằm cô, áo khoác ngoài màu đen hơi hé ra.

 

Ngay sau đó, cô gái đột ngột lao vào lòng anh, vòng tay siết chặt lấy anh. Hai tay mở ra vòng qua thắt lưng anh. Cả người cô như bị anh hoàn toàn bao bọc trong chiếc áo khoác. Mặt cô áp vào ngực anh.

 

Lúc này, tim Chu Thừa Quyết đập mạnh, tay anh bất động trên không trung một lúc mới phản ứng lại, ôm chặt cô, giọng khàn khàn: “Sao thế?”

 

Anh hơi hoảng hốt cười khẽ: “Sao đột nhiên lại thế này...”

 

“Xin lỗi đã để anh đợi lâu, Chu Thừa Quyết.” Sầm Tây nhẹ nhàng cọ đầu vào ngực anh, giọng nói trong trẻo của cô vang lên: “Cảm ơn anh đã đợi em lâu như vậy.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.