Lý Thừa Lương là một người cha rất vĩ đại, Lý Duy Quân cảm thấy trên thế gian này sẽ không còn ai có thể tốt hơn ông được nữa. Nhưng người tốt thì lại không gặp may, cũng sẽ không sống thọ.
Trước khi lên cấp ba, suốt mười mấy năm, hai cha con họ luôn sống ở một thị trấn nhỏ dưới quyền quản lý của thành phố Thanh Đàm, tên là Thâu Cốc.
Lúc đó, khu du lịch ở Thâu Cốc vẫn chưa được xây dựng hoàn chỉnh, kinh tế cũng không thể gọi là phát triển. Nguồn kinh tế lớn duy nhất của thị trấn là xưởng pha lê, Lý Thừa Lương làm việc tại đó, phụ trách đứng máy chế tác pha lê.
Một khối pha lê nặng 25 ký, một ca làm là nguyên một ngày trời.
Khi còn học tiểu học, Lý Thừa Lương không cho anh đến xưởng, vì sợ anh còn quá nhỏ, lỡ va chạm lại bị thương. Lên cấp hai, Lý Duy Quân đã rèn luyện được sức lực, vóc dáng cũng cao lớn hơn nhiều. Tuy vẫn gầy nhưng đã có khí lực, mỗi khi có thời gian rảnh liền đến xưởng phụ giúp. Những công nhân xung quanh luôn lấy Lý Thừa Lương ra trêu chọc, khen ông có một cậu con trai giỏi giang, học hành tốt, lớn lên cũng tốt, tính cách lại hiền lành, biết nỗ lực, còn sẵn sàng sau giờ học đến giúp cha làm việc — đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện!
Đó là những lời người ta nói trước mặt hai cha con họ.
Còn sau lưng, họ lại nói khác.
"Sống mà nhẫn nhục đến phát hèn, vợ cũng vì tiền mà bỏ đi theo người khác, bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-buong-xuong-kim-du/2746303/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.