Lý Duy Quân để cô toàn quyền quyết định.
Ý nghĩ đó đột ngột nảy ra, sau đó như sét đánh không kịp bịt tai, ào ạt đổ ập xuống khiến Khương Chí choáng váng cả đầu óc. Trong lòng cô rối bời, đến mức chẳng còn phân biệt nổi bản thân đang nghĩ gì nữa.
Xem ra con người không thể nói trước quá sớm. Tuy ngoài miệng cô nói không sao, mặc kệ đi, nhưng những chuyện nên để tâm thì vẫn cứ để tâm.
Không thể cứ tùy tiện xem mọi lời nói là lời đùa được, nhất là những gì Lý Duy Quân nói, lại càng không thể xem là nói chơi.
Cái câu "Nghe cậu ấy hay nghe cháu đều như nhau"......
Quyền hạn này thật sự quá lớn, Khương Chí cảm thấy bản thân khó mà nắm bắt được. Lý Duy Quân lại tin tưởng cô đến mức này sao?
Nhưng trực giác cô mách bảo, mình không nên tiếp tục can thiệp quá nhiều nữa, chuyện không cần quản thì đừng quản, bằng không thì phải đặt Lý Duy Quân ở vị trí nào đây?
Hơn nữa, anh ấy đúng thật là kiểu người hệ Phật, rất tuỳ tính. Cái vẻ làm sếp của anh ấy cứ như thả trôi vậy...... Chắc do anh còn có một công việc chính thức khác, mà nhà trọ chỉ là nghề tay trái. Khương Chí nghĩ, có lẽ anh cũng không có quá nhiều thời gian để cẩn thận quản lý "Mùa Hạ Buông Xuống". Cô cũng không chắc anh có muốn phát triển chỗ này cho nổi tiếng hay không, lỡ như anh không muốn thì chẳng phải cô đang làm chuyện thừa thãi hay sao.
Cô cũng chỉ là người thuê nhà tiện giúp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-buong-xuong-kim-du/2746309/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.