Tây Đồ vẫn mưa xuân không dứt, trên khung cửa sổ đã phủ một lớp hơi nước mỏng mờ.
Trong phòng thì lại quá nóng.
Cả gương mặt Khương Chí đã đỏ đến mức không thể tả, nhưng tiếng thở của Lý Duy Quân lại càng lúc càng nặng nề. Hơi thở của anh cứ từng chút từng chút một phả vào tai cô, động tác m.út lấy đầu lư.ỡi cô cũng không hề có dấu hiệu dừng lại, mỗi lần một sâu hơn, mỗi lúc một mãnh liệt hơn. Trong nụ hôn kéo dài và đầy ái muội ấy, cô dần đánh mất hơi thở, cũng không còn giữ được quyền chủ động.
Vừa rồi cô còn chủ động hai lần, cứ nghĩ anh không quen hay không thích kiểu tiếp xúc thân mật này. Nhưng giờ thì sao, bạn trai cô rõ ràng chẳng hề xa lạ với chuyện hôn môi. Một lần là biết, một lần là thành thạo.
Hơn nữa... vành tai của anh cũng đỏ rực cả lên.
Sự phát hiện này khiến Khương Chí thầm cảm thấy có chút vui sướng.
Nhưng chỉ chốc lát sau, cảm giác vui sướng ấy liền biến thành một cơn choáng váng ngột ngạt...
Thiệt tình.
Cô thực sự sắp thiếu oxy đến nơi rồi.
Trò chuyện dạy dỗ đồ đệ Lý xong, thì sư phụ Khương bị hôn đến mức suýt chết.
Mà đồ đệ này tiến hóa cũng nhanh đến mức đáng sợ.
"Miệng em mỏi quá." Khương Chí khẽ hé môi, vội vã thở gấp mấy hơi mới gom lại được chút không khí.
Lý Duy Quân nhìn vệt sáng long lanh còn đọng lại nơi khóe môi cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua, dịch lên đến khóe miệng thì đột nhiên dừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-buong-xuong-kim-du/2746320/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.