Kỳ nghỉ Quốc khánh là kỳ nghỉ cuối cùng trước chuyến công tác, Khương Chí bị Lý Duy Quân kéo bật dậy khỏi giường bằng hai tay.
Cô nhăn mặt, "Cho em ngủ thêm năm phút nữa thôi mà."
Lý Duy Quân bất lực, "Năm phút trước em cũng nói y chang như vậy, mà vẫn chưa dậy nổi. Nếu không mau thì sẽ muộn mất."
Khương Chí vùng vẫy mở mắt ra, Lý Duy Quân liền bế cô vào nhà vệ sinh, bóp kem đánh răng lên bàn chải đưa cho cô, rồi từ ngoài mang giày vào, cúi xuống nắm cổ chân, mang từng chiếc một cho cô.
Đi giày xong đứng trên mặt đất, đang đánh răng soạt soạt, Khương Chí bất chợt bật cười.
"Cười gì đấy?" Lý Duy Quân khẽ cong môi, qua gương nhìn cô.
Khương Chí vừa súc miệng với vị bạc hà mát lạnh, vừa xoay người ôm lấy cổ anh, "Chắc em sắp thoái hóa rồi."
Lý Duy Quân vòng tay ôm eo cô, cúi đầu xuống, "Thế chẳng phải là tốt à?"
"Tốt cái gì mà tốt?" Khương Chí dụi mặt vào ngực anh, cọ qua cọ lại rồi than: "Em lười muốn chết luôn ấy, hồi còn đi học, tự thân vận động còn lười đi rửa mặt nữa là."
Vừa nói, ngón tay Khương Chí vừa mân mê nghịch ngợm trên ngực anh. Lý Duy Quân bị chọc đến ngứa ngáy trong lòng, nhưng vẫn không ngăn lại, lặng lẽ nghe cô trách móc: "Em có phải là quá dính người không? Nhưng anh thì hình như chẳng bao giờ dính em cả."
Lý Duy Quân lý trí lắm, lý trí đến mức chẳng thể chê vào đâu, nhưng chính vì thế, Khương Chí lại thấy hơi tủi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-buong-xuong-kim-du/2746326/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.