Khương Chí cũng không tại sao mình lại có nhiều ủy khuất như vậy, đặc biệt là lần này, như mất hết lý trí, bướng bỉnh chỉ mong nghe được câu trả lời từ Lý Duy Quân.
Cô rất sợ phải ở xa Lý Duy Quân, bởi vì cô thật sự rất thích anh.
Dù vẻ ngoài trông cô rất mạnh mẽ, nhưng thật ra cô rất ít khi cãi nhau, cũng hiếm khi gây mâu thuẫn với người khác, từ nhỏ đến lớn dù có cãi với ai thì chỉ cần nói được vài câu là cô đã muốn khóc rồi, dù có lý hay không thì nước mắt cũng sẽ rơi, người đối diện thấy cô khóc là lập tức bối rối, mất phương hướng.
Lý Duy Quân đương nhiên cũng rối bời như vậy, lo lắng vuốt nhẹ nước mắt trên mặt cô, trong miệng kiên nhẫn trấn an, nhìn thấy cô khóc là cũng muốn khóc theo, cứ như cô đang "hành hạ" anh vậy.
Khương Chí nghĩ thầm, cô đâu có muốn làm khó Lý Duy Quân, nhưng suy nghĩ cứ như thế, cô lại nói: "Anh không sai, không cần xin lỗi nữa!"
Lý Duy Quân hỏi: "Vậy, có muốn uống chút nước ấm không?"
Cô lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Anh vẫn còn giận sao?"
Nghe vậy, Lý Duy Quân cười nhẹ, vẻ như không hiểu lắm: "Tại sao phải giận?"
Anh đặt ly nước xuống, kéo chân cô lại gần, Khương Chí ngồi dựa vào lòng anh, nghe anh nói: "Thật ra chuyện bình thường thôi, yêu nhau thì ai mà chẳng có lúc cãi nhau."
Nói đúng, yêu nhau thì lúc nào cũng có những lúc bất đồng, Khương Chí hoàn toàn bình tĩnh, vuốt vuốt thân mình, đếm trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-buong-xuong-kim-du/2746329/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.